Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2072 chữ

Đặc biệt là sau khi biết anh trai thiếu nợ cờ bạc, tiền trong nhà toàn bộ đều dùng để trả nợ, hơn nữa căn hộ này còn là phòng cho thuê.

Lý Ánh Nguyệt hoàn toàn sụp đổ.

“Các người đang làm cái gì vậy?! Phòng nhỏ như vậy, đáng rắm tất cả mọi người đều có thể ngửi được, các người muốn con ở như thế nào?”

“Hơn nữa, con đã đáp ứng Trần Lục, nhà chúng ta sẽ trả tiền phòng cưới, các người lấy tiền tiêu hết rồi, chúng con làm sao mà kết hôn!!!’’

“Dựa vào cái gì, trong nhà này có ba đứa con, tài sản con cũng có một phần ba!

Dựa vào cái gì toàn bộ tiền đều cho Lý Hạo Thần tiêu, anh ta dựa vào cái gì mà tiêu tiền của con!”

Lý Ánh Nguyệt đã thay đổi bộ dáng ôn nhu lúc trước, cuồng loạn mà rít gào.

Ả mở ra căn phòng mà Cát Xuân Hoa để dành cho ả làm phòng ngủ, chỉ vào bên trong.

“Mẹ, mẹ nhìn căn phòng này, để giường vào thì không để được tủ quần áo, để tủ quần áo thì không để được giường, mẹ muốn con ngủ như thế nào?”

Lại chỉ vào Lý Hạo Thần súc ở một góc trong phòng khách, cả người đều là thương tích, trên đầu còn quấn băng vải.

“Anh cả, nếu anh đã không có năng lực để trả nợ thì đi chết đi! Dựa vào cái gì mà lấy tiền của tôi đi trả nợ!”

“Bang!”

Lý Bình Minh không thể nhịn được nữa, giơ tay chính là một bạt tai, hung hăng tát vào mặt Lý Ánh Nguyệt.

“Con nhìn lại con xem, còn ra thể thống gì? Có người làm em gái nào lại xui anh trai mình đi tìm chết sao?”

Lý Ánh Nguyệt gào khóc, Lý Hạo Hiên cũng ầm ĩ muốn có phòng riêng, không muốn cùng anh trai ở chung một phòng.

Lý Bình Minh chỉ có thể an ủi.

“Yên tâm đi, đây đều là tạm thời, chúng ta dọn ra ngoài, chỉ là dỗ dành nó mà thôi.

Bây giờ Khương Vưu đã nhận tiền, không có cách nào đổi ý.

Chính tay nó ký vào giấy cam kết, ván đã đóng thuyền, nếu như hối hận, Ông chủ Vương sẽ không bỏ qua cho nó!

Ngày mai chúng ta có thể dọn về rồi!”

Tối hôm nay, Lý Ánh Nguyệt nằm ở trên giường, ngửi thấy trong phòng có mùi mốc, càng nghĩ càng giận.

Dựa vào cái gì, Khương Vưu dựa vào cái gì mà đuổi cả nhà bọn họ ra ngoài!

Căn phòng kia ả đã ở mười mấy năm, dựa vào cái gì phải dọn đi!

Bên kia.

Cát Xuân Hoa và Lý Bình Minh cũng thức trắng đêm để bàn bạc.

Dù sao bọn họ đã nhận được tiền, con trai cũng được chuộc ra.

Vốn dĩ chuyện chuyển nhà này chỉ là vì dỗ dành để Khương Vưu gật đầu, lão cũng chỉ thanh toán một tháng tiền thuê nhà.

Hiện tại Khương Vưu đã nhận sính lễ, ván đã đóng thuyền.

Ngày mai là có thể dọn về.

Bọn họ ở nơi đó đã thành quen, dựa vào cái gì phải dọn đi?

Chỉ là một con nha đầu ngốc nghếch, còn ảo tưởng rằng bọn họ thật sự sẽ không quay về?

Thật sự quá buồn cười.

Buổi tối, lúc Lý Ánh Nguyệt kiểm tra bàn trang điểm của mình, phát hiện không thấy cái vòng tay kia.

Tuy rằng cái vòng tay kia khó coi, hơn nữa chất lượng còn rất kém, nhưng không biết vì sao, lúc trước lần đầu tiên ả nhìn thấy chiếc vòng tay này, liền cảm thấy đây chính là đồ của mình.

Rất thích.

Vì thế liền tìm ba nói muốn.

Tuy rằng không thường xuyên mang chiếc vòng tay này, nhưng ả vẫn nhớ rõ, lúc trước luôn để ở trong hộp.

Nhưng bây giờ lại đột nhiên không thấy.

Ả hỏi Lý Bình Minh mới biết được, vì dỗ dành Khương Vưu đáp ứng gả chồng, đã đem cái vòng đó đưa cho cô.

Hơn nữa ba còn đáp ứng về sau sẽ mua cho mình một cái vòng tay bằng vàng.

Theo đạo lý Lý Ánh Nguyệt nên cảm thấy vui vẻ, rốt cuộc vòng vàng đắt hơn so với cái hàng vỉa hè kia.

Nhưng không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết, luôn cảm thấy hình như mình đã mất đi đồ vật rất quan trọng.

Quả nhiên sáng sớm hôm sau, toàn gia đã chỉnh chỉnh tề tề mà xuất hiện ở trước cửa nhà.

Khương Vưu còn chưa mở mắt, đã nghe thấy âm thanh ồn ào ở ngoài cửa.

“Khương Vưu, tao biết mày ở bên trong, mày có bản lĩnh đổi khóa, thì có bản lĩnh mở cửa đi!”

“Đừng trốn ở trong đó không ra, mày có bản lĩnh thì ra đây!”

“Rốt cuộc tôi đã gây cái nghiệt gì vậy ~

Thật vất vả ăn mặc cần kiệm nuôi lớn cháu gái, kết quả người ta cánh cứng rồi, liền lập tức đuổi chúng ta ra khỏi nhà ~

Ai da, số tôi khổ quá mà ~”

“Xuân Hoa, bà đừng nói nữa, tiểu Vưu không phải người nhẫn tâm như vậy, nhất định là nó có nỗi khổ riêng, những lời hôm qua nó nói, chắc chắn đều là lời nói lúc nóng giận!”

“Ba, đến bây giờ ba còn che chở ả bạch nhãn lang Khương Vưu kia sao!”

“……”

Khương Vưu vừa mở cưa ra liền nhìn thấy vài người vừa khóc vừa xướng.

Giống như trước đây, Lý Bình Minh diễn mặt trắng, còn lại xướng mặt đỏ.

Không ít hàng xóm vây quanh mấy người khe khẽ nói nhỏ, còn có người đang an ủi Cát Xuân Hoa.

Cô khoanh hai tay trước ngực, dựa vào trên khung cửa, nhìn Lý Bình Minh, “Các người như thế này là có ý gì? Không phải lấy tiền dọn đi rồi sao? Chơi xấu à?”

“Cái gì là có ý gì?”

Đỉnh đầu của Lý Hạo Thần quấn băng gạc, trên tay bó thạch cao, ở đối diện trợn mắt nhìn cô.

“Mày chính là một con bạch nhãn lang, lúc ba mẹ mày chết, mày mới bốn năm tuổi, là bố mẹ ta ngậm đắng nuốt cay nuôi mày lớn, mày ăn của bọn tao, uống của bọn tao, vừa thi đậu đại học liền đuổi bọn tao ra khỏi nhà!

Mày còn có lương tâm không?”

Nhóm hàng xóm cũng cảm thấy không vừa mắt đối với cách làm của Khương Vưu.

“Khương Vưu, cháu như vậy là không đúng, tuy nói căn hộ này là của cháu, nhưng tốt xấu gì nhà cậu cháu bọn họ cũng nuôi cháu mười mấy năm, cũng không thể trở mặt không nhận người như vậy chứ!”

“Người xưa nói không sai, quả nhiên không nên nuôi con cho người khác, dù đối tốt bao nhiêu cũng vô dụng.”

“Tục ngữ nói đúng, thịt dê không nên treo trước miệng chó.”

Lý Bình Minh vô cùng chua xót nhìn Khương Vưu: “Tiểu vưu, thực xin lỗi, là cậu không tốt, không có thể ngăn lại đám người mợ cháu.”

Nói nói rồi hắn thống khổ ôm đầu ngồi xổm xuống.

Lý Bình Minh vẫn luôn như vậy, vĩnh viễn diễn vai người tốt, dù chuyện gì xảy ra, vẫn luôn để lại một đường sống.

Khương Vưu nhìn một vòng những người hàng xóm ở chung quanh tự xưng là chính nghĩa, đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào cô.

Cô bận đến mức không có thời gian bớt ra để đi thu thập bọn họ, gia đình này lại tự mình đưa tới cửa.

Tuy không muốn sớm như vậy đã lộng chết bọn họ, bởi vì như vậy sẽ gây cho cô không ít phiền toái.

Dù sao bây giờ vẫn là niên đại hoà bình.

Nhưng mà trút ra một chút ác khí thì vẫn có thể.

Những năm gần đây Cát Xuân Hoa vẫn luôn tuyên bố với bên ngoài là bọn họ nuôi dưỡng Khương Vưu, mỗi lần Lý Bình Minh nghe thấy những lời này chưa từng chính diện thừa nhận, nhưng cũng là bộ có khổ nhưng không nói.

Thời gian dài, có không ít người thật sự tin.

Ngày hôm qua không xé rách mặt với Lý Bình Minh, là bởi vì muốn lấy lại vòng tay một cách thuận lợi.

Hiện tại đã không có gì phải cố kỵ, Khương Vưu cũng không muốn biến thành thảm chùi chân trong mắt người khác!

“Bọn họ nuôi lớn tôi? Thật là nực cười! Cả nhà bọn họ dọn vào đây cũng được 13 năm rồi, lúc đó vừa dọn tới chỗ này có bộ dạng như thế nào, chắc là vẫn có người còn nhớ chứ?

Nghèo đến mức chỉ còn lại có mấy bao quần áo rách.

Hai đứa nhóc không đủ dinh dưỡng xanh xao vàng vọt, hai người lớn thì bán mặt xuống đất, bán lưng cho trời, không khác gì dân chạy nạn.

Nhìn lại hiện tại xem, ba đứa con trắng nõn sạch sẽ, hai vợ chồng luôn có cảm giác ưu việt vì là người thành phố. Chỉ sợ cũng không nhớ nổi bộ dạng như dân chạy nạn lúc đó của mình!

Nếu không phải nhờ tôi, bọn họ có thể trải qua ngày tháng tốt lành như vậy à?”

Lý Ánh Nguyệt nâng bàn tay muốn tát vào mặt cô: “Mày đang nói bậy bạ gì đó? Mày cái con bạch nhãn lang này!”

Khương Vưu tay mắt lanh lẹ, nghiêng người tránh đi, sau đó phủi tay chính là mười mấy cái liên hoàn tát, khuôn mặt hai bên trái phải đều được chăm sóc kỹ lưỡng.

Cực kỳ đối xứng.

Đánh đến khuôn mặt của Lý Ánh Nguyệt sưng phù thành đầu heo, mắt choáng đầu ong ong.

“Chị câm miệng cho tôi! Ở đây không có chỗ cho chị nói chuyện!”

Khương Vưu lạnh lùng nói: “Mấy năm nay, hai vợ chồng nhà này chưa bao giờ đi làm, ở trong nhà ăn no chờ chết, các người cho rằng tiền bọn họ tiêu là từ đâu tới?!”

Đám hàng xóm cũng nghi hoặc nhìn vợ chồng Lý Bình Minh.

Trong lòng Lý Bình Minh và Cát Xuân Hoa đều kinh hãi, Khương Vưu nói lời này là có ý gì?

Chẳng lẽ là nó biết chuyện bồi thường sao?

Bọn họ đang định mở miệng ngăn cản.

Nhưng mà đã muộn.

“Dùng chính là tiền bồi thường của ba mẹ tôi! Ba mẹ tôi chết vì nhà xưởng bị nổ, ông chủ ký một phần hiệp nghị bồi thường, khi đó tôi còn nhỏ, vì để tránh cho đưa một lần, số tiền quá lớn sẽ mang tai hoạ cho tôi.

Cho nên định ra một tháng sẽ cấp cho tôi ba vạn tiền sinh hoạt phí, cho đến khi tôi đủ 18 tuổi.

Mấy năm nay, tiền bọn họ tiêu chính là tiền bồi thường của ba mẹ tôi, ở nhà của tôi, xài tiền nhà tôi, còn muốn gắn mác nuôi lớn tôi!

Cả gia đình này, mới thật sự là ký sinh trùng! Là rác rưởi không biết xấu hổ!’’

“Khương Vưu! Mày nói bậy!”

Cát Xuân Hoa đỏ mắt xông lên muốn xé xác cô.

Khương Vưu giơ tay lại là hai cái tát: “Có phải nói bậy hay không trong lòng bà rõ ràng!”

Lý Hạo Thần cũng xông lên muốn động thủ, kết quả Khương Vưu một chân đá vỡ thạch cao của hắn.

“Răng rắc ~”

“A!!!! Tay của tao!!!”

Cánh tay bó thạch cao của Lý Hạo Thần bị đá nát, xương tay lộ ra hình dạng uốn lượn không bình thường, hiển nhiên là lại gãy xương.

Lý Hạo Hiên nhổ nước miếng vào cô: “Chị cái tên xấu xa này! Bạch nhãn lang, nuôi tốn cơm! Mẹ tôi nói đúng, chị chính là tên ăn mày!”

Tay của Khương Vưu còn chưa kịp nâng lên, Lý Bình Minh liền lập tức kéo Lý Hạo Hiên lui về phía sau, vội vàng bưng kín miệng nó.

Bạn đang đọc Tận Thê Buông Xuống Không Cần Hoảng, Trước Độn Lương Thực Sau Độn Thương của Hắc Bạch Sắc Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhannhungoctruc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.