Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cách dùng bản ghi âm chính xác

Phiên bản Dịch · 2650 chữ

Chờ đến buổi chiều lúc về nhà, mấy người treo ở trên quạt trần lại ngất lần nữa.

Trần nhà trong phòng khách, chỗ treo quạt trần tuy có vết nứt, nhưng vẫn như cũ kiên cường treo ở trên trần nhà.

Trên mặt đất một tảng lớn vết máu đã khô cạn, trong ngày hè nóng bức đưa tới không ít ruồi bọ.

Khương Vưu đi đến ngoài cửa sổ nhìn xuống bên dưới, dưới lầu có một chiếc xe con màu trắng đậu ở dưới đèn đường.

Cô lấy dây thừng trói chặt mấy người này, tìm mấy cái bóng đèn nhét vào trong miệng mấy người, sau đó bỏ người vào túi da rắn, lại bỏ vào thêm một chút quần áo và một ít vật cứng, đồ gốm sứ như nồi bát bầu bồn, và một số đồ đặc khác.

Khiến cho cả cái túi nhìn không ra dạng hình người, trở nên trướng phình lên.

Sau đó cô lục được chìa khoá xe từ trên người Lý Bình Minh.

Tiếp theo cô gọi điện thoại tìm hai chân sai vặt ở trong thành.

"Alo, xin chào, chỗ này của tôi cần chuyển một vài thứ vào trong xe, đúng đúng đúng, đồ dễ vỡ, xe ở ngay dưới lầu.

Cần hai người, được. Địa chỉ là......”

Khương Vưu dùng chổi lau nhà trong phòng vệ sinh dọn sạch sẽ dấu vết trên mặt đất.

Mấy phút sau, nhân viên chuyển nhà tới.

Là một đôi nam nữ trẻ tuổi.

Hai người nhìn mấy cái túi da rắn lớn trên mặt đất, hai người mỗi người nhấc một đầu, liền nhấc lên.

Nhấc cái túi lên, một số đồ sứ như bát đũa ở bên trong liền kêu rầm rầm.

Vẻ mặt nhẹ nhõm ban đầu của người đàn ông hơi đổi, cắn răng nhấc cái túi trên mặt đất lên.

"Hắc, em gái, cái túi này của em thật sự là đủ nặng, nghe âm thanh, em đây là đem tất cả nồi bát bầu bồn đặt vào đây hết à?"

Người phụ nữ lườm anh ta một cái, “Anh hiểu cái gì, đây mới gọi là người từng trải! Không mang đi, đến nơi ở mới lại phải bỏ tiền ra mua! Lần trước lúc chúng ta dọn nhà, em không mang mấy cái nồi đất ở trong phòng bếp đi, vẫn luôn hối hận đây!"

Khương Vưu cười cười: “Có thứ nên bỏ bớt, cũng nên tiêu xài một chút."

Lúc bọn họ khuân đồ xuống lầu, bác gái ăn dưa ở sát vách mở cửa ra.

"Khương Vưu, cháu đang làm gì vậy?"

Khương Vưu cúi đầu, trong giọng nói có chút uể oải: “Cậu bọn họ nói anh họ muốn kết hôn, để cho cháu dọn ra ngoài ở......"

Bác gái nhổ vỏ hạt dưa xuống sàn.

"Tôi đã nói mà, cháu đấu không lại bọn họ, thật là đáng thương."

Trong miệng thì nói lời đồng tình, nhưng trong mắt càng nhiều hơn chính là cười trên nỗi đau của người khác.

Khương Vưu cũng không nói dóc với bà ta, "nản lòng thoái chí" gọi người tới dọn ra ngoài.

Cô ra ngoài mở cốp xe, hạ ghế sau xuống, sau đó bảo hai người mang tất cả túi nhét vào trong xe.

Tổng cộng năm cái túi, bốn cái túi lớn, một cái túi nhỏ, vừa vặn nhét đầy xe.

Sau đó một đường lái xe tới công trường Lạn Vĩ lâu ở giữa sườn núi vắng vẻ.

Ở đây rất vắng vẻ, chỗ chân núi giáp ngoại thành.

Nơi này vốn được dự định kiến tạo trở thành khu biệt thự cao cấp, nhưng mấy năm trước vừa mới bắt đầu khởi công lại tạm ngừng, đến giờ vẫn luôn bỏ hoang.

Khương Vưu lái xe đi qua đám cỏ dại cao đến nửa người, trực tiếp lái xe vào chỗ sâu nhất.

Mặt đất trên Lạn Vĩ lâu có hơi mấp mô, xe đi lại lắc lư, mấy người trong túi đã tỉnh lại.

Bởi vì người trong túi da rắn không ngừng dãy dụa nên hình dạng cũng không ngừng biến hoá.

Khương Vưu liếc qua kính chiếu hậu, bình tĩnh tiếp tục lái xe vào trong.

Sau khi Lý Bình Minh tỉnh lại, hoảng sợ phát hiện mình bị trói lại.

Trong miệng không biết bị nhét cái gì, không thể nói ra lời.

Chung quanh một màu đen kịt, ông ta bị nhét vào trong túi?

Lung la lung lay không biết là bị mang đi nơi nào, trong nháy mắt, trong đầu hắn lướt qua vô số kịch bản các loại vụ án sát nhân cuồng ma.

Hắn càng không ngừng giãy dụa, muốn phát ra âm thanh cầu cứu.

"Ô ô ô!!!"

"Ô ô!!"

Rõ ràng xung quanh còn có những người khác bị trói, hắn nghe thấy tiếng nghẹn ngào của những người khác.

Sao hắn lại ở chỗ này?

Khương Vưu!

Đúng, trước khi hắn ngất đi, người cuối cùng hắn nhìn thấy chính là Khương Vưu.

Nhất định là con tiểu tiện nhân kia, nó muốn làm cái gì?

Muốn giết người diệt khẩu sao?!

Nhất định là nó muốn đem bọn họ bán ra nước ngoài để moi thận!

Hắn đã từng tuổi này, ngay cả máy tính cũng không biết dùng, không có bất kỳ giá trị gì, chỉ có thận là còn dùng được.

Lý Bình Minh điên cuồng giãy dụa, bỗng nhiên, hắn cảm thấy cảm giác lắc lư đã ngừng lại.

"Bành!"

Tiếng đóng cửa xe vang lên.

Ngay sau đó, lại là tiếng mở cửa.

Một loạt tiếng bước chân vang lên.

Khương Vưu lần lượt mở từng cái túi da dán bị đóng kín ra.

"Còn không đi ra sao? Tôi biết các người đều tỉnh rồi, tự mình ra đi."

Lý Bình Minh dẫn đầu đi ra khỏi túi.

Theo sau là mấy người khác, đồ trong túi bị đẩy ra vang lên rầm rầm, một chút bát đĩa rơi xuống đất bể nát.

Mấy người lảo đảo nghiêng ngã từ trong xe đi ra, cánh tay bị trói ở sau lưng, trong mồm bị rẻ nhét chặt.

Hành động cực kỳ khó khăn.

Sau khi Lý Bình Minh trông thấy khương Vưu, bình thường giả vờ ôn hòa chất phác bây giờ không còn nửa điểm dư thừa, khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ.

Lý Ánh Nguyệt cũng dùng ánh mắt oán độc nhìn Khương Vưu, hai quai hàm của ả phình lên, nhưng trong miệng không thể thốt ra lời.

Mấy người nhìn nhau, trong miệng tất cả mọi người đều bị nhét một cái bóng đèn, miệng bị khuếch trương đến cực hạn.

Mấy người còn chưa đứng vững, khương Vưu đã tươi cười từ phía sau cầm ra một cây gậy.

Cười nói, "Cậu mợ, bình thường các người không phải nói rất nhiều sao? Sao bây giờ lại không nói?"

Cô đi qua, dưới ánh mắt hoảng sợ của mấy người, một gậy đập vào miệng của Lý Bình Minh.

Bóng đèn trong miệng vang lên tiếng vỡ nát, trong miệng Lý Bình Minh đều là mảnh vỡ thuỷ tinh, suýt chút nữa bị đâm chết.

Mảnh vụn thuỷ tinh rất sắc bén.

Lý Bình Minh không dám động dù chỉ là đầu lưỡi, chỉ có thể há to mồm, cuồng loạn kêu thảm.

Những người khác nhìn thấy một màn hung tàn trước mắt, cũng không khỏi lùi về phía sau.

Nhưng không chờ bọn hắn chạy mất, khương Vưu đã đi lên cho mỗi người một gậy.

Cô rất công bằng nha.

Trong miệng mấy người tất cả đều là máu tươi, hoảng sợ nhìn Khương Vưu, muốn chạy, nhưng bàn tay bị trói, chỉ cần hơi động một chút, lập tức bị một gậy gõ tới.

Lý Hạo Hiên nhỏ tuổi nhất vừa tỉnh dậy, giãy dụa leo ra từ trong xe, trông thấy một màn trước mắt lại bị dọa ngất đi.

Khương Vưu đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Lý Bình Minh.

"Cữu Cữu thân yêu, ông biết không, trước kia tôi thật sự rất tin tưởng ông, chúng ta là người một nhà mà, ông là người cậu đối xử với tôi tốt nhất ở trên thế giới này……

Nhưng bây giờ tôi cảm thấy, chúng ta càng giống người một nhà hơn, cùng nhau được thừa hưởng sự tâm ngoan thủ lạt, ông nói đúng không?"

"Ông đừng phát run như thế, đừng sợ, tôi sẽ không giết các người, tôi chỉ muốn trút giận tí thôi.

Dù sao nếu các người chết, người đầu tiên các chú cảnh sát hoài nghi chính là tôi."

Lý Bình Minh nhìn chằm chặp cô, khóe miệng không ngừng chảy máu tươi, đầu lưỡi bị thủy tinh đâm thủng, căn bản là nói không ra một câu, cũng không dám nói.

Chỉ cần khẽ động miệng liền đau đến tê tâm liệt phế.

Mảnh vỡ của bóng đèn thủy tinh vừa mịn lại vừa mỏng, đâm vào trong thịt, như đâm vào tim.

Tiểu tiện nhân này đến tột cùng là thế nào nghĩ ra biện pháp ác độc như thế?!

Hắn hoảng sợ nhìn Khương Vưu, hạ thân truyền đến mùi tanh hôi, ống quần ướt một mảnh.

"CẬU, các người cứ ở đây tỉnh táo đầu óc một chút, còn xe, tôi sẽ lái đi.

Đợi chút nữa các người hãy tự mình đón xe trở về, xuống núi rất dễ, nếu thực sự không được, trong tay ông còn có điện thoại!"

“Đúng rồi, nếu như ông muốn báo cảnh sát, tôi cũng sẽ toàn lực phối hợp.

Nhưng nếu như tôi bị bắt, người đầu tiên sống không bằng chết chính là các người.

Tiền của ông chủ Vương, cũng không phải dễ cầm như vậy."

“Muốn cá chết lưới rách, hay là để tôi trút giận, tất cả mọi người bình an vô sự hay không thì tùy vào ông!

Dù sao nếu như tôi gả vào Vương gia, sẽ có lúc tôi cần giúp đỡ.

Đến lúc đó, nói không chừng các người, cũng có thể gà chó lên trời thì sao, ha ha ha ha ha!!"

Mí mắt của Lý Bình Minh giật giật, khuôn mặt càng lộ ra vẻ dữ tợn.

Khương Vưu nhìn thấu hắn, trực tiếp từ trong túi Lý Bình Minh móc ra một cái điện thoại di động, mở ra xem, quả nhiên bên trong đang mở mục ghi âm.

"Cậu, ông đúng là cẩn thận giống y trước đây.

Nhưng mà không sao, ông giữ bản ghi âm này đi, giữ lại để sau này doạ dẫm tôi.

Sau này tôi chính là con dâu của Vương gia, cái gì cũng có thể thiếu, nhưng chính là sẽ không thiếu tiền nha!

Ha ha ha ha ha!!

Cậu, tôi chờ ông đến doạ dẫm tôi đó.

Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, cậu à, ông đúng là người thông minh đấy.

Nghĩ xem bản ghi âm này nên dùng thế nào mới có thể tối đa hoá lợi ích, ông hiểu chứ ~”

Mắt nhìn con nhóc kia cầm chìa khóa xe, dương dương đắc ý nghênh ngang rời đi, ánh mắt của mấy người phẫn hận đến mức không thể thiên đao vạn quả cô!

......

Trong bệnh viện, mấy người khó khăn lắm mới đem mẩu thủy tinh trong miệng thanh lý sạch sẽ.

Đi ra bệnh viện, Lý Hạo thần tức giận nói.

“Ba, tiện nhân này đúng là đồ điên!

Chúng ta đi báo cảnh sát!

Ba, con tiện nhân này điên thật rồi! Chúng ta đi báo cảnh sát! Nó đem chúng ta treo lên như vậy, còn đem chúng ta đánh thành như vậy, là phạm pháp!”

“Đúng đúng, chúng ta đi báo cảnh sát, không thể buông tha cho nó! Để xem nếu nó có tiền án, thì nó còn học đại học như thế nào!”

Lý Ánh Nguyệt và Cát Xuân Hoa cũng gật đầu phụ họa.

“Báo cảnh (sát) con mẹ mày!”

Lý Bình Minh gầm thét, kết quả vừa mở miệng nói chuyện bên trong lại là một trận mùi máu tươi.

Hắn che miệng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn xem con cái của mình.

“Ngu xuẩn!

Chúng ta đi báo cảnh sát, tháng sau con trai của ông chủ Vương còn có thể thuận lợi kết hôn sao?

Cái khác không nói, chỗ tiền sính lễ kia chúng ta cũng cầm hai trăm vạn, đến lúc đó lấy cái gì hoàn lại?

Tiền đều trả nợ cho mày!

Ông chủ Vương kia cũng không phải là người tốt lành gì, thiếu tiền lão, tay chân của mày cũng không đủ chặt, ngay cả thận cũng sẽ bị móc ra!”

Ông ta càng nghĩ càng tức giận: “Con nha đầu chết tiệt kia, chính là nhìn trúng điểm này, mới dám làm như vậy đối với chúng ta!”

Mẹ nó, càng nghĩ càng giận!

Nhưng con tiện nhân kia nói đúng, nếu làm trễ nải chuyện của ông chủ Vương, bọn họ cũng đừng mong sống tốt.

Lý Bình Minh tức giận đến hốc mắt đỏ bừng.

Là hắn chủ quan, không nên đưa tiền cho Khương Vưu trước, còn đáp ứng nó dọn ra ngoài, nhất định là tiện nhân này đã sớm có dự mưu!

"Hừ, đừng nhìn nó phách lối như thế, còn không phải sợ ngồi tù đó sao?

Ngay cả ghi âm cũng không dám xóa bỏ, để lại trong tay ta làm chuôi, là sợ ta báo cảnh sát!

Nó nói đúng, đợi sau này nó gả vào Vương gia, chỉ cần ta lấy phần ghi âm này ra, nửa đời sau của nhà chúng ta như thường không lo ăn uống!"

"Vậy chuyện này chúng ta cứ thế cho qua sao, khóe miệng của con đều bị cứa rách!"

Lý Ánh Nguyệt đỏ hồng mắt, không cam tâm.

Lý Bình Minh trừng mắt liếc ả một cái: "Bây giờ mày muốn đi báo cảnh sát xả giận à?!

Hay là giữ nó lại, nói không chừng sau này có thể dùng ghi âm để nó nôn ra cho mày một bộ phòng cưới?!

Thứ Vương gia không thiếu nhất chính là tiền!"

Lý Ánh Nguyệt nghĩ đến phòng cưới của mình và bạn trai đã không còn, vì tình yêu chỉ có thể cố nén đau nhức ở trong miệng.

"Vậy nhà của con phải là đại hình chung cư, không thể nhỏ hơn 180 m²!"

Những người khác cũng ồn ào phụ hoạ.

Ở trước mặt lợi ích, bọn họ lựa chọn nhẫn nhịn.

Bởi vì Khương Vưu nhìn thấu Lý Bình Minh, cho nên mới tùy ý để hắn ghi âm, để hắn nắm giữ chứng cứ mà hắn tự cho là đúng, thật sự cho rằng có thể nắm cô ở trong tay cả một đời à.

Những người này, hiện tại vẫn chưa thể chết.

Nếu như cả nhà Lý Bình Minh đều chết, cô là người duy nhất còn sống.

Vậy thì sẽ trở thành kẻ tình nghi số 1, như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn tới kế hoạch độn vật tư của cô.

Một bên khác, Lý Thiên Minh che miệng, lần đầu tiên nếm thử cảm giác người câm ăn hoàng liên, khổ mà không nói được.

Thậm chí Lý Bình Minh còn nghĩ, nên dùng bản ghi âm này như thế nào để mưu đồ tiền đồ của mình.

Chỉ là bọn họ không biết, bọn họ vĩnh viễn sẽ không chờ được đến ngày dùng ghi âm để tống tiền cô.

Đến lúc đó, giữ lại bản ghi âm này, cũng chỉ có thể mở cho tang thi nghe mà thôi.

Bạn đang đọc Tận Thê Buông Xuống Không Cần Hoảng, Trước Độn Lương Thực Sau Độn Thương của Hắc Bạch Sắc Chương Ngư

Truyện Tận Thê Buông Xuống Không Cần Hoảng, Trước Độn Lương Thực Sau Độn Thương tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhannhungoctruc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.