Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1867 chữ

Trong tận thế cái gì là quan trọng nhất?

Đương nhiên là vật tư!

Nhưng ngoại trừ vật tư, cũng cần phải có vũ khí, khi tận thế vừa mới bắt đầu, kẻ địch lớn nhất của con người không phải tang thi, mà là đồng loại.

Một người không có thủ đoạn phòng ngự nhất định không thể sống nổi.

Trước độn lương, sau độn thương, thứ tương tự cũng không có thể thiếu!

Khương Vưu cúi đầu ghi chép hàng loạt lên quyển sổ nhỏ.

Đầu tiên là đồ ăn.

Các loại gạo, bột mì, bắp, tinh bột, mì ăn liền, bánh mì, màn thầu bánh bao……

Gia vị, dầu muối tương dấm, còn có các loại hạt tương, tương đậu nành, tương ngọt, tương trộn cơm, lão can ma (tên 1 loại tương ớt bên trung)…….

Muối tinh, bột ngọt, hương liệu, ớt cay, đồ ăn đóng hộp.

Đồ ăn nóng có thể nhanh chóng khôi phục thể lực, không thể thiếu.

Cho nên các loại chocolate, kẹo, Snickers……

Đã có điều kiện, đồ ăn vặt cũng không có thể thiếu, bún ốc, chân vịt, que cay, cánh gà ngâm ớt, móng heo, mì gói, bánh quy, bánh kem, các loại đồ uống có ga……

Giảm béo?

Cút mẹ mày đi!

Calo cao đồng nghĩa năng lượng cao!

Dược phẩm cũng phải có, sau tận thế thứ thiếu nhất chính là dược phẩm, các loại chất kháng sinh, thuốc chống viêm, thuốc cầm máu, thuốc trị cảm……

Quần áo xuân hạ thu đông, vớ, quần, giày.

Đặc biệt là quần áo mùa đông!

Lúc nóng có thể mặc ít, nhưng lạnh mà không đủ quần áo, chắc chắn sẽ bị đông chết!

Các loại vật dụng hàng ngày, như bàn chải đánh răng, kem đánh răng, dầu gội, sữa tắm, xà phòng, giấy vệ sinh, băng vệ sinh, băng vệ sinh tampon……

Ở tận thế, so với đàn ông thì phụ nữ càng khó sinh tồn hơn, mỗi tháng tới kỳ sinh lý, một khi mùi máu tươi hấp dẫn tang thi, trên cơ bản muốn trốn cũng trốn không thoát.

Bởi vậy băng vệ sinh tampon so với băng vệ sinh thường càng tiện dụng hơn.

Lúc đang vội vàng chạy trốn hoặc là có động tác mạnh, không dễ dàng bị day ra, gần như không có mùi máu tươi.

Nhưng có một số thời điểm, dùng băng vệ sinh để băng bó miệng vết thương, còn có thể chống thấm nước, phòng vi khuẩn, cũng phải chuẩn bị một ít.

Còn có vũ khí, cần phải mua sắm một ít vũ khí lạnh có lực sát thương tương đối mạnh.

Ví dụ như đao, hoặc là cung nỏ.

Còn về vũ khí nóng, hiện tại tài chính của cô có hạn, cũng không có con đường, trước cứ mặc kệ.

Hiện tại cả nhà cậu đã dọn ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại cô.

Khương Vưu từ trong tủ lạnh lấy ra một miếng bánh kem ăn dở, vừa ăn bánh kém, vừa tiếp tục ghi chép những vật tư mình cần phải độn.

Cô cũng lên mạng xem xét, hoàn thiện danh sách mua sắm của mình.

Cứ như vậy trôi qua một đêm, cô cũng không có chút cảm giác mỏi mệt.

Giữa trưa gày hôm sau, cậu đã gấp không chờ nổi đưa tới 400 vạn sính lễ, còn kèm theo một tờ giấy cam kết.

Trên giấy cam kết ghi rõ, cô nhận lễ hỏi của Vương gia, nếu đổi ý phải hoàn trả gấp đôi tiền lễ.

Khương Vưu không thèm chớp mắt đã ký tên.

Lý Bình Minh thấy cô dứt khoát như vậy, cũng nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng rời khỏi.

Vẻ mặt áy náy suýt không giữ nổi.

Chờ Lý Bình Minh vừa đi, Khương Vưu lập tức tìm người môi giới, bán phòng ở của mình.

Giữa trưa hè, là thời điểm nắng độc nhất.

Trên đường không có mấy người đi lại.

Trong một gian phòng thuộc sở môi giới, có mấy người mặt đồng phục ngồi dưới điều hoà, thoải mái nói chuyện phiếm.

Khương Vưu đẩy cửa đi vào, mấy người thấy người tới là một cô gái trẻ tuổi, cũng không có hứng thú gì, tiếp tục nói chuyện phiếm.

Trong đó một người trẻ tuổi hơn hai mươi vội vàng đi lên trước.

“Em gái, em muốn xem phòng ở nơi nào? Là muốn mua hay là thuê? Nơi này của chúng tôi vừa mới mở bán một toà chung cư, chỉ cách trạm tàu điện ngầm 500 mét, đi làm hay tan tầm đều rất tiện, thích hợp với người trẻ tuổi……”

Người môi giới cho rằng cô tới mua phòng ở.

Anh ấy là người mới, có một tiền bối đã nói với anh.

Đừng xem thường bất kỳ người khách hàng nào tìm tới, mặc kệ ăn mặc hay tuổi tác như thế nào.

Ở thành phố này, nói không chừng cụ ông một giây trước cậu cho rằng là lao công quét đường, giây tiếp theo cũng có thể móc ra một chuỗi chìa khóa đi thu tiền thuê nhà.

Nói không chừng một người ăn mặc ngăn nắp lượng lệ, kỳ thật chỉ là nguyệt quang tộc*.

(*)làm được bao nhiêu ăn bấy nhiêu (chỉ những người chưa đến cuối tháng đã tiêu hết sạch tiền lương hoặc những người không nhiều tiền cố gắng để tiêu đến cuối tháng)

“Tôi tới bán phòng ở.”

Khương Vưu lấy ra giấy tờ nhà đất mà mình đã chuẩn bị từ trước.

Người môi giới thấy thế, vội vàng cười gật gật đầu: “Vâng vâng, bên này của chúng tôi nhất định sẽ bán ra một cái giá khiến ngài vừa lòng!”

“Kim Cảng hoa viên, 140 m² gồm 4 phòng ngủ và 2 phòng khách, đây là một số ảnh chụp của ngôi nhà và loại nhà.

Tôi đang cần tiền gấp, yêu cầu thanh toán 1 lần, giá có thể thấp hơn so với giá thị trường 30 vạn!”

Nếu như cho vay mà nói, từ các loại thủ tục đến khi ngân hàng phê duyệt và chi ngân sách sẽ phải mất hơn một tháng, đến lúc đó cũng đã muộn rồi.

Cô tình nguyện bán giá thấp hơn một chút.

Người môi giới cười ha hả bưng tới một ly trà hoa cúc.

“Ngài ngồi uống trà trước, tôi đi xem kho dữ liệu. Bên này của chúng tôi vừa lúc có mấy vị khách hàng muốn mua phòng ở gần đây.”

“Kim Cảng hoa viên nằm ở trung tâm thành phố, tuy rằng là khu chung cư cũ, nhưng diện tích rất lớn.

Phòng ở 140 m² ở khu vực này giá cả giao động khoảng 700 đến 750 vạn.

Mấy ngày hôm trước ở tiểu khu đó cũng giao dịch thành công một căn hộ có diện tích tương đương với căn này.

Là do tôi bán đi, giao dịch thành công là 730 vạn.

Nhưng căn đó trang hoàng tương đối ổn, nói thật căn này của ngài đã trang hoàng rất nhiều năm.

Người khác mua còn phải sửa chữa.

Cho nên nếu ngài sốt ruột bán, hơn nữa còn yêu cầu thanh toán toàn khoản, như vậy giá cả phỏng chừng phải giảm xuống một chút. Giá thành giao có khả năng sẽ thấp khoảng 10-20 vạn.”

“Hơn nữa bán phòng ở là chuyện lớn, ngài muốn về nhà thương lượng một chút với cha mẹ của ngài không?”

Người môi giới nhìn cô gái ở trước mắt này rõ ràng không đến hai mươi tuổi, có chút lo lắng hỏi.

Khương Vưu gật gật đầu: “Tôi có thể làm chủ, chứng nhận bất động sản căn phòng này đứng tên của tôi.”

Người môi giới vội vàng liên hệ mấy người khách hàng đi xem phòng.

Trưa hôm đó, phòng ở bán thành công với giá 700 vạn, giao toàn khoản.

Hẹn một ngày sau sẽ giao phòng.

……

Buổi tối, chờ đến khi Lý Ánh Nguyệt kết thúc buổi tụ tập với bạn học, lúc chuẩn bị về nhà, đột nhiên nhận được điện thoại.

Trong điện thoại, mẹ thông báo cho ả một địa chỉ mới, nói bọn họ chuyển nhà.

Còn chuyện khác thì không nói qua điện thoại.

Lý Ánh Nguyệt còn tưởng rằng trong nhà mua nhà mới, trên mặt đầy vẻ tươi cười.

Bạn trai Trần Lục tò mò hỏi.

“Nguyệt Nguyệt, có chuyện gì vui vây? Còn có, lần trước anh nói chuyện hai ta kết hôn như thế nào rồi? Em và mẹ em thương lượng ổn thoả rồi chứ?”

Lý Ánh Nguyệt mỉm cười.

“Vừa rồi mẹ em gọi điện thoại tới nói, chúng em chuyển nhà. Nhất định là bọn họ mua nhà mới!

Xem ra chuyện thuyết phục Khương Vưu gả chồng thành công! Ông chủ Vương quả nhiên có tiền!”

Ả quay đầu dịu dàng nói với Trần Lục: “Anh đừng lo lắng, tình huống trong nhà anh em hiểu rõ. Em ở bên anh, là bởi vì anh tốt với em, em lại không phải là loại phụ nữ ham vật chất!

Em biết nhà anh nghèo, chuyện lúc trước anh nói, trở về em sẽ nói với mẹ, trong tay bọn họ ít nhất cũng có hơn mười vạn tiền tiết kiệm.

Em sẽ lấy ra để trả tiền cọc, sau đó vay tiền trang hoàng, cơ thể mẹ anh không khoẻ cũng không sao, sức khoẻ của mẹ em vẫn tốt!

Sau này chúng ta mua phòng ở cách nhà em gần một chút, mẹ em còn có thể giúp đỡ chăm sóc dì, dù sao bà ấy cũng nhàn rỗi!

Mẹ em nấu ăn rất ngon, đến lúc đó anh sẽ biết!”

Mắt Trần Lục sáng lên, sau đó vô cùng áy náy nói: “Thực xin lỗi Nguyệt Nguyệt, đều do nhà anh nghèo. Nhưng mà em yên tâm, anh sẽ nỗ lực, sau này sẽ mua biệt thự, mua túi cho em, để cho em trải qua ngày lành!

Nhưng nhà em bỏ tiền mua phòng ở, anh cũng ngại đứng tên của mình.

Nhưng nếu không đứng tên của anh, nhất định mẹ của anh sẽ có cảm giác ăn nhờ ở đậu……”

“Anh nghĩ gì thế? Nếu là phòng ở của hai ta, nhất định sẽ đứng tên của hai ta, em là người tính toán chi li như vậy sao?”

“Nguyệt nguyệt, em thật tốt!”

Sau khi cùng bạn trai tách ra, Lý Ánh Nguyệt vẫn luôn đắm chìm ở trong niềm vui hạnh phúc.

Chỉ là khi tới địa chỉ tiểu khu “nhà mới”, ả chết lặng luôn.

Thậm chí ả còn không thể tin được, tiểu khu này thoạt nhìn so với tuổi của ả còn lớn hơn lại là nhà mới của bọn họ!

Đi vào trong nhà, càng thất vọng hơn.

Ở trong nhà Khương Vưu, tuy rằng trang hoàng cũ, nhưng diện tích rất lớn.

Mà trang hoàng của căn nhà nhỏ trước mắt này càng thêm cũ kỹ, chỉ sợ tính tổng cũng không tới 60m².

Bạn đang đọc Tận Thê Buông Xuống Không Cần Hoảng, Trước Độn Lương Thực Sau Độn Thương của Hắc Bạch Sắc Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhannhungoctruc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.