Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không gian

Phiên bản Dịch · 1821 chữ

Lần lượt trải qua nguy cơ sinh tử, cô từ một cô bé không thích nói chuyện, đã biến thành một cao thủ dị năng giả dám đánh dám giết.

Thậm chí sau này cô còn trở thành một trong tứ đại thần thủ hộ của căn cứ Bạch Long.

Nhớ lại quá khứ, Khương Vưu cảm thấy mình thật sự là một đồ đần, cứ như vậy bị bọn họ lừa lâu như vậy.

Cuối cùng còn bị ám toán, đưa vào đảo Cấm Kỵ làm thí nghiệm thể.

Năng lực tự chữa lành thân thể của cô khác hẳn với người bình thường, chỉ có người trong nhà biết.

Có thể ở dưới tình huống cô không phòng bị chút nào, bỏ thuốc cô, cũng chỉ có thể là người trong nhà.

Cô coi người ta như chị gái ruột, nhưng lại quên mất bản thân mình chỉ là một cô em họ.

Cái gì mà công ơn dưỡng dục chứ?

Huyết mạch thân tình gì chứ?

Thần hộ mệnh cái gì?

Chỉ là rắm chó mà thôi!

Nhớ đến dĩ vãng, cô chỉ hận không thể tát chết mình.

Lần này, ai cô cũng không muốn quan tâm, chỉ một mình thôi.

Đến nỗi mối thù với một nhà cậu, kiếp trước cô đã lăng trì bọn họ tới chết, đã báo rồi.

Đời này, cô muốn nhìn xem bọn họ không có không gian, không có sự bảo về từ mình, có thể trải qua ngày tháng tốt lành bao lâu.

Tay của Lý Ánh Nguyệt còn có thể mười ngón không dính nước mùa xuân hay không, cao quý ưu nhã đó à?

Lý Hạo Thần còn có thể vừa ăn đồ ăn mà cô mang về, vừa nói không cần phụ nữ không?

Còn thằng nhóc hư Lý Hạo Hiên còn có thể tùy ý làm bậy sao?

Cô nhất định phải lấy lại vòng tay, nhưng mà trước mắt không ai biết vòng tay bị Lý Bình Minh quăng ở nơi nào?

Nếu trực tiếp trở mặt, khó tránh khỏi sẽ phát sinh thêm sự cố, chậm trễ thời gian.

Còn không bằng tương kế tựu kế.

Bởi vậy sau khi sống lại, lần nữa đối mặt với chuyện cậu khuyên cô gả cho con trai của ông chủ Vương.

Cô cũng không kiên định cự tuyệt, chính là vì muốn lấy lại cái vòng tay này.

Đến nỗi lễ hỏi 400 vạn, chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.

Ông chủ Vương và cậu hợp mưu vấy bẩn sự trong sạch của con gái người ta, chảy chút máu thì như thế nào?

Khương Vưu cầm 400 vạn này, không có chút áp lực tâm lý nào.

Nhưng Khương Vưu nhìn chằm chằm vào huyết dịch trên vòng tay rất lâu, lại không có một chút động tĩnh nào, chẳng lẽ cái vòng tay chỉ có chị họ mới có thể dùng?

Nghĩ đến đây, cô bĩu môi.

Đồ vật của Khương gia cô, nếu chính mình không thể dùng, thì cô tình nguyện đập nó.

Vừa nghĩ đến đây, một giây sau, cô liền cảm giác được chiếc vòng trong tay trở nên nóng bỏng.

Vừa rồi vị trí máu nhỏ xuống bị tróc ra một khối, lộ ra chất ngọc màu hồng nhuận sáng bóng.

Nhưng cũng chỉ có một chút này, Khương Vưu ngẫm nghĩ, lại ấn ấn ngón tay, đem càng nhiều máu trải đầy vòng tay.

Sau đó vòng tay giống như là lột xác, như vỏ cây tróc ra từng khối vỏ ngoài màu xám trắng, sau vài giây đồng hồ, vòng tay đã thay đổi 180°.

Khác biệt hoàn toàn với vẻ ngoài trắng bệch như tro tàn, bây giờ toàn thân vòng tay đều đỏ thẫm, giống như huyết ngọc thượng hạng.

Khương Vưu có hơi nghi hoặc, đời trước cô nhìn thấy vòng tay ở trên tay Lý Ánh Nguyệt, rõ ràng không khác gì bộ dạng lúc trước.

Vì sau nhỏ máu của cô thì lại trở thành vòng tay huyết ngọc thượng hạng?

Chẳng lẽ là bởi vì dòng máu của Khương gia sao?

Khương Vưu nhìn chằm chằm vòng tay trên tay, không gian đâu?

Đã nói tốt không gian đâu rồi?

Cô không cảm giác được cái gì cả!

Ý niệm này lóe lên, ngay sau đó cô chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, lần nữa mở mắt ra, bản thân đã đứng ở trên một mảnh đất đen không có một ngọn cỏ.

Khương Vưu nhìn ngắm bốn phía một lượt.

Phía sau là một tiểu viện ba gian phòng có hàng rào.

Phòng ở hiển nhiên đã hoang phế, hàng rào cũng ngã trái ngã phải.

Cô đi vào trong viện, phát hiện trong sân còn có một miệng giếng khô.

Đây là nơi nào?

Không gian?

Chẳng lẽ, cái vòng tay này không phải là một không gian tồn trữ đơn giản, còn có thể đi vào!

Cô cúi đầu xem xét, vòng trên tay đã biến mất, thay vào đó trên mặt trong cổ tay phải là một nốt ruồi son, đỏ tươi giống như chu sa.

Trên cổ tay của cô, từ trước tới nay không hề có nốt ruồi son.

Cho nên chỉ có một lời giải thích, nốt ruồi này chính là cái vòng tay đó.

Cái vòng tay này vậy mà có thể biến thành một nốt ruồi để che giấu. Vì sao đời trước, còn có thể to như vậy, treo lủng lẳng trên cổ tay?

Hơn nữa vật sống có thể đi vào không gian này, vì sao từ trước tới giờ Lý Ánh Nguyệt không bỏ vật sống vào trong không gian?

Lý Ánh Nguyệt chỉ có năng lực không gian, lại nhát gan, bởi vậy mỗi lần thu vật tư đều là cô đưa đi.

Cho nên chuyện không gian của Lý Ánh Nguyệt không thể cất giữ vật sống, cô có thể khẳng định.

Khương Vưu thử một chút, ở trong lòng nói thầm ra ngoài, ra ngoài.

Quả nhiên, một giây sau cô đã trở về gian phòng của mình.

Cô vừa mừng vừa sợ, tác dụng của cái vòng tay này vượt xa khỏi mong muốn của cô.

Còn có đất đai, vậy thì mang ý nghĩa cô có thể trồng trọt!

Cô nhanh chóng trở lại trong không gian, đi vào xem xét phòng nhỏ.

Ngôi nhà ba gian này, một gian là nhà chính, một gian là phòng ngủ, bên ngoài hơi lệch một chút là phòng bếp.

Trên cơ bản đồ đặc gia dụng trong phòng ngủ và gian nhà chính đều hỏng, tay cô nhẹ nhàng đụng một cái, liền hóa thành tro bụi.

Trong phòng bếp chỉ có bếp hoàng cầm trụi lủi đứng ở nơi đó, còn có nồi sắt đã rỉ sét, nhẹ nhàng bóp liền nát thành mảnh vụn.

Cô vừa mới chuẩn bị mở tủ bát bằng gỗ ra, kết quả vừa kéo cửa tủ ra, chỉ nghe loảng xoảng một tiếng.

Ngăn tủ sập, tóe lên một đống bụi mù.

"Khụ khụ!"

Khương Vưu quơ quơ tro bụi trong không khí, lùi lại mấy bước.

Sau đó ở sau phòng bếp tìm được một cái cửa hầm.

Trong hầm ngầm đều là một mảnh đen kịt, chỉ có thể nhìn thấy từng bậc thang bị bóng tối nuốt chửng.

Khương Vưu cầm một cái đèn pin, mở ra, mượn tia sáng của đèn pin cầm tay đi vào dọc theo cầu thang uốn lượn xuống dưới.

Nhưng sau khi thật sự đi vào, cô lại phát hiện cái này không thể đơn thuần dùng từ ‘hầm’ để hình dung.

Căn phòng dưới mặt đất, hoàn toàn là một cái thương khố khổng lồ dưới mặt đất.

Bên trong vô cùng trống trải, phóng tầm mắt nhìn tới, cảm giác còn lớn hơn so với trường học của bọn cô.

Để cho an toàn, trước tiên Khương Vưu thử một chút năng lực tồn trữ của không gian.

Sau khi không ngừng thử đem đồ vật từ trong không gian lấy ta ngoài, thành công nắm giữ kỹ xảo.

Cô cầm hai cái kem ly, phân biệt bỏ vào không gian trên mặt đất và kho hàng dưới mặt đất.

Đợi qua mấy giờ lại vào không gian, kết quả phát hiện ly kem đặt ở phía ngoài đã hoàn toàn hòa tan thành một bãi chất lỏng.

Nhưng ly kem ở kho hàng dưới mặt đất lại giống y như đúc thời điểm vừa bỏ vào, ngay cả một chút cũng không hư hao.

Chuyện này có thể chứng minh, tốc độ dòng chảy của không gian trên mặt đất và trong hầm có sự khác biệt!

Tốc độ dòng chảy thời gian trên mặt đất là bình thường, nhưng trong kho hàng dưới mặt đất là bất động!

Thời gian ngừng lại là như thế nào?

Nghĩ tới đây, hô hấp của Khương Vưu không khỏi dồn dập.

Chuyện này mang ý nghĩa lúc cô độn vật tư thì không cần phải cân nhắc vấn đề quá hạn sử dụng!

Thậm chí còn có thể đem một số đồ ăn đã chế biến bỏ vào trong hầm, lúc đến bữa chỉ cần lấy ra ăn là được!

Diện tích đại khái của không gian khoảng chừng mấy trăm mẫu, ranh giới là một tầng kết giới như pha lê trong suốt.

Cô ở trong tường kết giới, có thể trông thấy rõ ràng bộ dáng của mình.

Cô đưa tay nhẹ nhàng sờ một cái, cảm xúc khi chạm vào kết giới mềm mại như thạch rau câu, nhưng lại không cách nào đột phá.

Cô ở trong không gian ngây người chừng nửa canh giờ, cảm thấy có chút hoa mắt chóng mặt mới nhanh chóng rời khỏi không gian.

Sau khi thử nghiệm đi ra đi vào, cô phát hiện không thể ở lại trong không gian quá lâu.

Nhưng chậu cá vàng và con cá vàng trong vạc cô đặt trong không gian vẫn tồn tại.

Đoán chừng các loài sinh vật có trí tuệ như con người không thể ở tồn tại lâu dài trong không gian, nhưng động vật nhỏ có thể sinh hoạt bình thường trong đó.

Chờ sau này có cơ hội lại xác nhận một chút.

Khương Vưu thở dài một hơi, xem ra nguyện vọng độn đầy vật tư ở không gian dưỡng lão lại rơi vào khoảng không.

Nhưng mà có không gian, như vậy tiếp theo phải làm cái gì còn cần phải suy nghĩ sao?

Đương nhiên là độn vật tư rồi!

Khương Vưu lấy ra một quyển sổ nhỏ, đầu tiên đem vật tư mình cần dự trữ toàn bộ ghi lên quyển sổ.

Tiếp đó mở điện thoại di động lên, vừa kiểm tra vừa bổ sung.

Bạn đang đọc Tận Thê Buông Xuống Không Cần Hoảng, Trước Độn Lương Thực Sau Độn Thương của Hắc Bạch Sắc Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhannhungoctruc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.