Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu thuyết gốc · 1187 chữ

Trần Thế Vũ không biết mình đã mong chờ điều gì.

Là kẻ đã gián tiếp gây ra cái chết của rất nhiều người, để đoái công chuộc tội, Trần Thế Vũ bị sung công đi khuân vác xác chết. Hoàn toàn hợp lí.

Những tàu trục vớt chạy zíc-zắc quanh khu vực đắm du thuyền, các thợ lặn vớt xác mang về. Công việc vận chuyển xác chết từ trong tàu sang thùng container xe tải do Trần Thế Vũ, hai cảnh sát trẻ cùng đám dân công khác chịu trách nhiệm.

Những cái xác khiến Trần Thế Vũ cực kì thất vọng, mà công việc hắn phụ trách cũng không có gì đáng giá nhắc tới.

“Cho em lên tàu được không?” Trần Thế Vũ hỏi một thợ lặn trong lúc anh ta đang ngồi nghỉ bên mạn thuyền. Sắc trời đã chuyển từ màu lam nhạt sang màu tím nhạt. Những ngọn đèn nhỏ hai bên sườn tàu đã thắp sáng lên, báo hiệu một đêm làm việc không ngơi nghỉ.

“Không được.” Cảnh sát Bình trả lời thay cho người thợ lặn và dù không có nói rõ thân phận, các thợ lặn cũng đã biết rằng Trần Thế Vũ không được làm trái lời của thanh niên Bình. Người thợ lặn cười xòa nhún nhún vai.

Không thể cưỡi tàu lướt sóng, lặn thì càng đừng nói nữa, Trần Thế Vũ ngoài còng lưng cõng xác thì không được sờ mó động chạm tới bất cứ thứ gì khác. Dù đang tham gia vào một hoạt động có phần vĩ mô, Trần Thế Vũ thì chỉ đang đóng vai một cái bánh răng bé tẹo nhàm chán nhất mà thôi.

“Nghỉ thêm mười lăm phút rồi chúng ta tiếp tục.” Cảnh sát Bình nói trong lúc gặm bánh mỳ.

“Làm sớm nghỉ sớm.” Cảnh sát An thở dài.

Khi mà Trần Thế Vũ đang định nói gì đó thì cảnh sát An thúc nhẹ cùi chỏ hắn một cái.

“Đừng làm cậu ấy khó xử. Nói nhỏ cho cậu biết…, vốn là bọn này nhận lệnh trông coi cậu thôi, không nhất thiết phải tham gia vào việc khuân vác.”

Hiểu, thanh niên Bình là Tsundere.

Tiếc là không phải là một nữ cảnh sát tóc vàng ngực bự xinh đẹp.

“Những đồ cá nhân ấy, không có ai quản cả sao?” Trần Thế Vũ không thử đòi quyền lợi cho bản thân nữa. Rõ ràng là hắn hiện tại thì không có quyền lợi gì cả. Thay vào đó, hắn bắt đầu tò mò về những thứ đồ vớt lên được cùng với các xác chết.

“Có chứ, nhưng đó không phải là chuyện của chúng ta. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ có khuân vác xác chết mà thôi.” Cảnh sát An nói. “Dĩ nhiên, nếu cậu tìm thấy thứ gì đó có giá trị thì cần phải nộp lên trên.”

Ý của anh là nếu có đồ gì bỏ sót, Trần Thế Vũ nghĩ.

“Nếu anh tìm thấy… ờ, một cái nhẫn kim cương chẳng hạn, anh sẽ nộp lên trên sao?”

Cảnh sát An liếc nhanh cảnh sát Bình một cái, cũng ưỡn ngực bảo đảm: “Nộp.”

Trần Thế Vũ nghĩ là mình đã hiểu tại sao mà cảnh sát An có thể không phàn nàn gì về công tác của mình. Về phần cảnh sát Bình thì, người thật thà trên đời tuy hiếm nhưng không phải là không có.

Hết thời gian nghỉ ngơi, Trần Thế Vũ cùng hai cảnh sát trẻ quay trở lại làm việc.

Những xác chết chỉ mới ngâm nước nửa ngày chẳng hiểu sao đều đã trương phình phình. Có xác thậm chí tróc cả da dầu, trông ghê tởm mà đáng sợ cực kì. Nếu Trần Thế Vũ sử dụng [Xuất hồn], sau đó lại [Nhập xác] vào một trong số chúng, đảm bảo là hắn sẽ không tồn tại quá một ngày.

Ngoài ra, xác đàn ông còn đỡ, xác phụ nữ dễ dàng sẽ khiến người ta bị liệt dương.

Nghe nói rằng các sư thầy trẻ tuổi thường hay đi nhà xác nhìn xác chết mà luyện ‘Hồng phấn khô lâu’. Hiệu quả thì đảm bảo là cực kì!

Làm việc, làm việc, thời gian qua như tên bắn. Thoáng cái mà trong thùng container đã chất xác được hơn nửa. Trần Thế Vũ dừng lại, hất một mảng nhầy nhụa màu đỏ đen khỏi vai áo. Khi hắn nhìn vào trong xe, một cảm giác lạ lùng chợt dâng lên trong lòng.

Mỗi cái xác đã từng là một người sống sờ sờ giống hệt hắn.

Nếu không phải điều gì đó bất thường đã xảy ra đối với Trần Thế Vũ, hiện tại hắn cũng đã là một cái xác lạnh lẽo.

Một bàn tay đặt lên trên vai Trần Thế Vũ, suýt chút nữa khiến hắn ré lên như một đứa con gái.

“Hì, bọn này còn mới bảo nhau rằng cậu chả phải người, xem ra là lầm. Cậu chỉ là bị lãnh cảm chút mà thôi.”

Cảnh sát An cười nói, vẻ mặt dịu dàng như thánh nữ.

Cảnh sát Bình, đứng phía sau cảnh sát An thì vẫn nhíu mày nhìn Trần Thế Vũ, nhưng khoảng hở giữa hai chân mày dường như hơi giãn ra một tí xíu.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Cảnh sát An nói.

Cảnh sát Bình thì đã đi về phía ghế phụ lái.

“Xe chưa đầy mà?” Trần Thế Vũ ngạc nhiên hỏi.

“Cậu bị ngốc sao? Ai lại đi chất đầy thịt vào tủ lạnh chứ? Cần phải thông khí cậu biết không?”

Trong thùng xe chừa chỗ cho việc thông khí, cũng là để cho Trần Thế Vũ cùng cảnh sát An có chỗ mà ngồi. Cả hai khoác thêm một bộ đồ bảo hộ chống lạnh đặc biệt trước khi bước vào trong thùng xe.

Cửa thùng xe đóng lại, đèn bật sáng lên. Khí lạnh lượn lờ dưới ánh đèn màu vàng nhạt.

Hai người sống.

Một đống xác chết.

Xe lăn bánh. Sau một lát, Trần Thế Vũ chợt hỏi:

“Anh có nghe thấy tiếng gì không?”

Cảnh sát An rất muốn trả lời là không. Nhưng khỉ thật, có tiếng sột soạt mà rõ ràng là phát ra từ trong đống xác chết.

“Chắc là chuột?”

“Chuột nào mà lại chui vào trong này chứ? Mỹ nhân chuột sao?” Trần Thế Vũ nửa đùa nửa thật. “Theo em thì chắc là trướng sình do dao động nhiệt độ gì đó mà thôi.”

Cảnh sát An nghe vậy gật đầu liên tục.

“Đúng đúng, cá ông nổ mạnh, chắc chắn là như thế.”

Trần Thế Vũ cùng cảnh sát An cho nhau bơm hơi dũng khí. Những tiếng sột soạt khi có khi không. Khi xe chạy vào một đoạn đường rừng, một tiếng bẹp đột ngột vang lên.

Một con cá, hoặc nên nói là một sinh vật vừa giống cá vừa giống nòng nọc, toàn thân màu đỏ hỏn rơi xuống sàn xe giãy lên đành đạch.

Bạn đang đọc Tận Thế Biến Thân sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.