Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tai nạn

Tiểu thuyết gốc · 1146 chữ

Con cá tấn công mà không có dấu hiệu gì báo trước.

Cả Trần Thế Vũ lẫn cảnh sát An đều không thể ngờ được rằng một con cá mắc cạn lại có thể đột ngột vẫy đuôi nhảy dựng lên. Mục tiêu của con cá là cảnh sát An. Người sau chỉ mới vừa đứng lên, đang chỉ tay vào con cá muốn hỏi nó thì chui ra từ chỗ nào.

“Nó…,” cảnh sát An chỉ mới nói được một chữ thì con cá đã gần trong gang tấc. Có thể thấy cái hàm mở rộng đầy răng nhọn lởm chởm không khác gì cá piranha của nó.

“Mau trá…”

Uỳnh!

Bụp!

Cả thùng xe đột ngột rung động mãnh liệt. Trần Thế Vũ nhất thời không thể biết được cái gì xảy ra trước cái gì xảy ra sau. Chỉ biết rằng, cảnh sát An té ngã và con cá đâm trượt anh ta, húc vào tường quăng rớt trở lại xuống sàn xe.

Trong lúc cảnh sát An lộm cộm gượng dậy, anh thấy Trần Thế Vũ vọt tới con cá đang giãy giụa ngay bên cạnh. Sau một tiếng thịch, con cá đã biến thành một bãi thịt vụn.

Gần như là bản năng, cảnh sát An thò tay sờ cây gậy baton có đầu bọc su.

Trong thùng xe chao nghiêng, cảnh sát An tay cầm gậy baton hạ tấn cảnh giác. Trần Thế Vũ thì đang ngẩn tò te nhìn cái nắm đấm nhuộm đẫm máu cá của chính mình. Sau đó, bốn mắt chạm nhau và không khí chợt trở nên khá là xấu hổ.

“Tôi vừa cứu mạng anh đấy.” Trần Thế Vũ mở lời.

“Cậu vừa dùng tay không đập một con cá thành bùn.” Cảnh sát An đáp lời.

“Nó là một con cá quái dị. Anh hãy nhìn chỗ vách xe bị nó đụng phải kìa. Hơn nữa, tôi có cảm giác cơ thể của nó không bình thường… nói sao nhỉ, trương phồng như mấy cái xác chết?”

“Cậu hãy đứng yên đó.” Cảnh sát An quát. Nếu đây là lần đầu tiên mà Trần Thế Vũ gặp gỡ anh ta, ấn tượng ban đầu về cảnh sát An có lẽ đã rất khác. Trần Thế Vũ ngoan ngoãn đứng yên, cũng giơ tay lên khỏi đầu.

Trước khi cảnh sát An có hành động gì tiếp theo thì cửa thùng xe bật mở. Gương mặt cau có của cảnh sát Bình xuất hiện.

“Hai người đang làm gì?”

Sau lưng cảnh sát Bình đứng ba người. Một người là tài xế xe tải, hai người còn lại hoàn toàn lạ mặt.

“Bọn họ là ai?” Cảnh sát An hỏi.

“Bọn này là ai? Là nạn nhân của một thảm họa khủng khiếp bi kịch gây ra bởi một thằng nhãi ranh vắt mũi chưa sạch học đòi lái xe mười tám bánh!”

Một trong hai kẻ lạ, lưng hùm vai gấu đầu trọc cướp trả lời. Gã vừa nói xong thì tài xế của đám Trần Thế Vũ nhảy dựng lên ngay lập tức:

“Ngậm máu phun người! Tôi phanh xe vì có một tảng đá lớn siêu bự lăn xuống từ trên đồi. Chính mấy người đi sai luật vượt đầu xe trái phép, bị tông phải lại còn vừa ăn cắp vừa la làng!”

Một hồi cãi vã lập tức bắt đầu và nhất thời không thể kết thúc ngay được. Trần Thế Vũ cùng cảnh sát An nhìn nhau, rất là hiểu ý mà cùng thở dài một cái sau đó bước xuống khỏi xe. Bộ đồ chống lạnh khiến động tác của cả hai vụng về như hai con gấu.

Ra vậy, Trần Thế Vũ nhủ thầm sau khi chọn được một chỗ đứng ven rào chắn đường có tầm nhìn tốt bao quát toàn cảnh nơi xảy ra tai nạn. Giữa đường lúc này chặn ngang bởi một tảng đá lớn, cách đầu xe tải chỉ vài chục xen-ti-mét. Đầu xe tải nghiêng hẳn một góc chín mươi độ, thân xe chao nghiêng, dựa lên trên tảng đá cho nên mới không có đổ hẳn.

Đầu xe tải thì lại đang hun môi với đầu của một cái xe tải khác nhỏ hơn, loại bảy tám tấn gì đấy. Ngoài ra, trên thùng cái xe tải nhỏ thì có ghi ‘Dụng cụ y tế - Bệnh viện trung tâm’.

“Hai tên kia chưa biết họ là người một nhà nhỉ?” Trần Thế Vũ buồn cười nói.

“Đầu nóng lên thì mắt mờ đi, rất bình thường.” Cảnh sát An phẩy phẩy tay. “Kệ bọn họ, chúng ta có rắc rối của chúng ta.”

“Ý cậu là về con cá gì gì đó?” Cảnh sát Bình hỏi.

“Đúng vậy, nó giấu trong đống xác chết, sau đó chui ra và tấn công tớ. Rồi thì nó bị cậu Vũ đấm một phát chết nghoẻo. Đấm phát chết luôn, cậu hiểu không?”

Cảnh sát Bình hoàn toàn không có tâm trạng gì để ứng phó thái độ cà lơ phất phơ của cảnh sát An cả. Mà anh ta cũng không có cảm thấy việc Trần Thế Vũ đấm chết một con cá có cái gì đặc biệt. Từ đầu tới đuôi, anh ta chỉ nhìn thoáng qua xác chết, hay những gì còn sót lại của cái xác cá có đúng một lần.

Ánh mắt cảnh sát Bình hướng lên đồi.

Anh ta đang nhìn cái gì đâu? Trên đồi chỉ có cây cối, vài chỗ đồi trọc lộ ra đá trắng xám bự. Có một rãnh dài cây cối gãy đổ bởi hòn đá lăn.

Từ chân đồi nhìn lên không có thể thấy được đỉnh đồi.

“Cậu nhìn cái gì thế?” Cảnh sát An hỏi.

“Đá không tự nhiên mà lăn xuống dưới.” Cảnh sát Bình đáp.

“Cậu tính đi lên đồi? Không được đâu.” Cảnh sát An kêu lên khe khẽ. “Đã hơn chín giờ tối rồi, trên đồi tối thui đáng sợ lắm!”

Con đường chạy dưới chân đồi thì có đèn đường chiếu sáng. Ngọn đồi thì được ánh trăng bạc phủ lên như dải lụa. Nhưng đó chỉ là khi nhìn nó từ bên ngoài. Nếu đám Trần Thế Vũ đi lên đồi, cho dù là có đèn pin đi chăng nữa thì cũng sẽ bị cây cối che phủ tăm tối.

Dĩ nhiên, bị lạc là không có khả năng bị lạc là được. Đứng ở trên đồi chắc chắn vẫn có thể nhìn thấy được con đường bên dưới.

“Tôi đã gọi điện thông báo tình hình,” cảnh sát Bình nói, được nửa câu thì dừng lại dòm cảnh sát An và Trần Thế Vũ chằm chằm.

“Cái… cái gì?” Cảnh sát An sợ hãi hỏi. Úp úp mở mở vốn không phải tính cách của bạn anh.

“...không có tín hiệu.”

Bạn đang đọc Tận Thế Biến Thân sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.