Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông cụ trong núi (2)

Phiên bản Dịch · 1070 chữ

Ông trời cho hắn trẻ lại, chắc chắn là muốn hắn tiếp tục hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp này.

Tiêu Lương ngồi trước túp lều, tự giễu bản thân, trong tay là quả táo xanh vừa hái được trong vườn to bằng nắm tay đứa trẻ, cắn một miếng, chua đến nhăn cả mặt…

Túp lều Tiêu Lương định nghỉ chân nằm trên hiện trường vụ tai nạn xe cộ, cách đó khoảng ba, bốn trăm mét.

Lúc này hoa dã quỳ đã tàn nhưng ánh trăng rất sáng. Nhìn từ trên cao xuống, Tiêu Lương có thể nhìn thấy một chiếc xe tải vận chuyển hàng hóa ban đêm đang đỗ bên đường.

Xung quanh cũng có bảy, tám người dân trong làng bị đánh thức bởi tiếng động của vụ tai nạn chạy đến, bọn họ đang giúp đỡ khiêng Chu Quân, Đỗ Giang, Trần Thân bị thương ra khỏi xe, ánh đèn pin lập lòe soi sáng khắp sườn núi.

Từ đây đến thị trấn chỉ khoảng mười sáu, mười bảy cây số. Nói cách khác, cho dù bây giờ Viên Văn Hải nén đau chạy đến thôn gần nhất mượn điện thoại báo cáo cho huyện thì chậm nhất một tiếng nữa, tin hắn bỏ trốn cũng sẽ đến tai chính quyền thị trấn.

Hắn không thể ngồi yên chờ chết, phải nhanh chóng trở về Vân Xã.

Tất nhiên, hắn chỉ là đối tượng bị tình nghi cưỡng hiếp bất thành chứ không phải tội phạm giết người, công an huyện không thể dốc toàn lực truy bắt hắn.

Tiêu Lương phỏng đoán ngoài việc liên lạc với người của thị trấn để truy tìm hắn trên núi Túc Vân thì khả năng cao nhất là công an huyện sẽ cử người đến nhà hắn ở Đông Châu để phục kích.

Nghĩ đến đây, Tiêu Lương cố gắng nuốt trôi mấy quả táo còn xanh lét để bổ sung thể lực, sau đó cẩn thận cất hạt vào túi áo.

Đi men theo con đường mòn ven suối mãi đến khi trời tờ mờ sáng, Tiêu Lương mới leo lên đến đỉnh Mai Hoa.

Tiêu Lương đứng trên vách đá phía nam đỉnh Mai Hoa nhìn xuống thung lũng rộng lớn sâu khoảng bốn, năm dặm dưới chân, nơi đầy mọc đầy thông và bách, dưới ánh sáng xanh nhạt của buổi sớm mai, trông chúng giống như một tấm thảm khổng lồ màu xanh đậm trải dài vô tận.

Tiêu Lương nhìn về phía đông nam, cách đó hai, ba dặm có một ngọn núi nhỏ nhô lên.

Đó là dốc Tướng Quân.

Hơn sáu mươi năm trước, tại đây đã diễn ra một trận chiến ác liệt, rất nhiều chiến sĩ Hồng Quân đã anh dũng hy sinh được chôn cất tại đây. Người dân địa phương còn gọi nơi này là nghĩa trang liệt sĩ Hồng Quân.

Kiếp trước, Tiêu Lương bị giam giữ trong trại tạm giam nửa năm, ngoài việc bị Tiếu Dụ Quân mua chuộc, thao túng, còn có một yếu tố quan trọng khác. Đó là vào ngày hắn bị hãm hại, có một vị lão thành cách mạng đã một mình lên núi Túc Vân để viếng mộ đồng đội. Khi đi ngang qua nghĩa trang liệt sĩ Hồng Quân, ông gặp phải mấy tên côn đồ mang theo súng săn vào núi săn bắn. Ông cụ ra sức can ngăn, kết quả bị chúng đẩy ngã xuống khe núi, gãy chân.

Ông cụ bị thương không thể di chuyển, phải đến bốn, năm ngày sau, khi người nhà liên lạc được với chính quyền thành phố, phái người lên núi tìm kiếm thì ông đã mất vì kiệt sức.

Kiếp trước sau khi được trả tự do, Tiêu Lương mới nghe Viên Văn Hải nhắc đến chuyện này. Anh ta nói rằng các lãnh đạo cấp tỉnh lúc bấy giờ vô cùng phẫn nộ, đã ra lệnh cho thành phố Đông Châu phải nghiêm khắc chấn chỉnh tình hình an ninh trật tự. Tất cả các vụ án hình sự xảy ra ở Đông Châu trong khoảng thời gian đó đều bị xử lý vô cùng nghiêm khắc, vụ án của hắn cũng vì thế mà lọt vào tầm ngắm của Tiếu Dụ Quân và những kẻ có ý đồ lợi dụng.

Hắn nhớ rất rõ chuyện này.

Trong màn sương sớm mờ ảo, Tiêu Lương lần theo con đường mòn trên sườn núi phía nam hướng về phía nghĩa trang liệt sĩ Hồng Quân.

Chính quyền thị trấn Túc Thành đã cho xây dựng một nghĩa trang liệt sĩ ở dốc Tướng Quân nhưng quy mô rất đơn sơ.

Một hàng rào sắt đã han gỉ bao quanh khu nghĩa trang rộng chừng ba, bốn mẫu. Mộ được xây bằng gạch, bên ngoài trát xi măng. Trước mỗi ngôi mộ là một tấm bia xi măng cao chưa đầy hai mét, trên đó khắc dòng chữ “Liệt sĩ cách mạng vĩnh viễn bất tử”.

Nhìn đĩa hoa quả, điếu thuốc được đặt trước bia tưởng niệm, Tiêu Lương chắc chắn rằng đã có người đến viếng mộ trong vòng hai ngày qua.

Hắn cẩn thận quan sát khu rừng xung quanh nghĩa trang, không thấy dấu hiệu có người qua lại gần đây nên bèn men theo con đường đất gập ghềnh ở sườn nam dốc Tướng Quân tiếp tục đi về phía trước. Đi được khoảng hơn một trăm mét, hắn phát hiện ra dấu vết bánh xe máy in hằn trên con đường đất.

Con đường đất rộng chưa đầy hai mét, men theo sườn núi, băng qua con suối nhỏ, đường đi khá gập ghềnh, cỏ cây hai bên rậm rạp.

Tuy rằng nơi này không đến nỗi hoang vu hẻo lánh nhưng nằm sâu trong lòng núi Túc Vân, dăm ba bữa không có người qua lại cũng là chuyện bình thường.

Tiêu Lương lại đi thêm khoảng bốn, năm mươi mét nữa mới nhìn thấy dấu vết xe máy quay đầu trên bãi cỏ bên đường.

“Có ai không?”

Có tiếng người yếu ớt vọng lên từ dưới khe núi.

Lúc này mới gần sáu giờ sáng, trời đã sáng rõ. Tiêu Lương vạch bụi cây, nhìn xuống con dốc dựng đứng bên dưới thấy một ông lão gầy gò, tóc bạc phơ đang cố gắng leo lên.

Bạn đang đọc Tân Quan Lộ Thương Đồ (Dịch) của Canh Tục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.