Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không còn nhà để về

Phiên bản Dịch · 1059 chữ

Khe núi ở đây nhìn thì có vẻ chỉ sâu hơn hai mét nhưng lại rất dựng đứng, dưới đáy là đá tảng lởm chởm. Xung quanh có rất nhiều dấu vết leo trèo, có thể thấy ông lão đã cố gắng rất lâu nhưng vẫn không thể leo lên được.

Tiêu Lương tìm thấy một cành cây dài ném xuống dưới để cứu ông lão lên:

“Ông ơi, sao ông lại ngã xuống khe núi này thế? Trước không có thôn, sau không có tiệm, chỉ có đám học sinh trên trấn hay tổ chức đi tảo mộ ở nghĩa trang liệt sĩ trên núi vào tiết thanh minh mà thôi. Nếu không phải tối qua cháu leo núi đi ngang qua đây thì ông không thể nào tự mình lên được, có khi bảy tám ngày cũng chẳng có ai đi qua đây đâu!”

“Ai da, người xui xẻo thì uống nước cũng bị sặc… ông già này lỡ nhiều chuyện xen vào việc của người khác rồi bị người ta đẩy xuống đây đó.” Ông lão tự giễu nói.

Tiêu Lương liếc nhìn vết thương ở chân ông lão, mắt cá chân sưng to, không biết là trật khớp hay gãy xương.

Tiêu Lương ngẩng đầu lên, thấy ông lão đang đánh giá mình, hắn biết rõ bản thân sau một đêm vạ vật, quần áo rách rưới, mặt mũi bầm dập, trên người còn nhiều chỗ trầy xước nên trông rất khó coi, bèn bình tĩnh nói:

“Cháu leo núi từ hướng bắc, muốn đến đỉnh Mai Hoa ngắm bình minh. Trước đỉnh Mai Hoa có một thung lũng thông, nếu đứng từ trên đỉnh núi nhìn xuống sẽ trông thấy cảnh bình minh hùng vĩ, ai ngờ nửa đêm leo núi lại lạc vào khe núi, suýt nữa thì ngã chết. Cháu cũng xui xẻo như ông vậy, uống nước mà cũng bị sặc. Nhưng ông cũng may mắn đấy, nếu không phải cháu bị ngã, phải tìm đường xuống núi từ hướng Nam thì không biết bao lâu mới có người đi qua đây nữa.”

Tiêu Lương quan sát ông lão, dáng vẻ khoảng chừng bảy mươi tuổi, tuy bị kẹt dưới khe núi cả đêm nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, không hề tỏ ra mệt mỏi.

Trong lòng hắn có chút nghi hoặc, những ngôi mộ liệt sĩ kia đều là của các chiến sĩ Hồng Quân hy sinh cách đây hơn sáu mươi năm, vậy rốt cuộc ông lão này là ai? Luận tuổi tác, ông cũng không giống những người từng tham gia cách mạng cùng chiến sĩ Hồng Quân, chẳng lẽ ông lão này là con cháu của một vị liệt sĩ nào đó đã an nghỉ trong nghĩa trang này sao?

Từ nghĩa trang liệt sĩ xuống núi còn khoảng sáu bảy dặm đường, Tiêu Lương cõng ông lão trên lưng men theo đường núi xuống, thế nhưng hắn nhanh chóng nhận ra lời nói dối của mình không thể qua mắt được ông lão.

Lời nói dối của hắn có thể lừa gạt được người thường, những vết bầm tím trên người và chiếc áo sơ mi rách nát đều có thể giải thích được nhưng rõ ràng ông lão đã sớm nhìn ra vết hằn trên cổ tay hắn là do còng tay gây ra. Hơn nữa, dọc đường đi, ông lão chỉ trả lời cho có lệ, hắn không thể nào moi được thông tin nào về thân phận thật sự của ông.

Tuy nhiên Tiêu Lương nhớ rõ kiếp trước, toàn bộ thành phố Đông Châu đều chấn động bởi vụ án của ông lão này, từ đó bắt đầu dấy lên làn sóng “nghiêm trị”, cho dù đã nghỉ hưu nhiều năm nhưng có vẻ như ảnh hưởng của ông lão ở tỉnh Giang vẫn còn rất lớn.

Vấn đề là Tiêu Lương không muốn nói chuyện của mình cho ông lão biết ngay lúc này.

Nếu bây giờ hắn nói ra chuyện mình bị hãm hại, sau đó hắn tự đầu thú thì với thân phận của ông lão, chắc chắn ông sẽ ra mặt can thiệp. Có lẽ kết quả cuối cùng là không đủ chứng cứ, vụ án bị hủy bỏ nhưng muốn tống Tiếu Dụ Quân vào tù e là rất khó.

Miệng lưỡi người đời thời này thật sự rất đáng sợ, nếu hắn không thể tống Tiếu Dụ Quân vào tù mà chỉ hủy bỏ vụ án thì rất khó để lấy lại sự trong sạch cho bản thân.

Hơn nữa, hiện tại, Hà Hồng đang tố cáo hắn có ý đồ cưỡng hiếp, còn Tiếu Dụ Quân bắt được hắn đang định bỏ trốn khỏi nhà họ Hồng, sau đó gã còn tập hợp dân làng xung quanh đưa hắn đến đồn công an.

Trong tay hắn không có bằng chứng trực tiếp nào để chứng minh bản thân bị hãm hại.

Ngày hôm đó, hắn bị Đỗ Học Binh ép đi uống rượu. Trước khi đi, hắn đã ở lại nhà máy nước trái cây Nam Đình để thu thập chứng cứ cho thấy ở nhà máy đang tồn tại một vấn đề nghiêm trọng, những tài liệu kiểm toán đó có thể chứng minh hắn bị người ta hãm hại, bây giờ chắc nó đã rơi vào tay Tiếu Dụ Quân rồi nhỉ?

Còn có một việc nữa, Tiêu Lương đã trải qua rất nhiều chuyện ở kiếp trước, sao hắn lại không biết tiến lùi hợp lý chứ?

Hắn đã từng giúp đỡ ông lão, khi gặp khó khăn, tìm kiếm sự giúp đỡ của ông lão là việc nên làm nhưng nếu hắn đòi hỏi quá nhiều hay làm lớn chuyện khiến đối phương cảm thấy khó giải quyết thì hắn sẽ bị ông lão chán ghét.

Dù sao thì ông lão đã nghỉ hưu, có thể con cái hoặc cấp dưới cũ của ông đang giữ chức vụ quan trọng nhưng liệu họ có thể vì ân tình nhỏ nhoi này mà quyết tâm điều tra rõ ràng vụ án, lật tung cả bộ máy chính quyền thối nát ở Vân Xã, thậm chí là huyện Sư Sơn hay không?

Không thể nào.

Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì sao lại có tham nhũng, hối lộ được chứ?

Bạn đang đọc Tân Quan Lộ Thương Đồ (Dịch) của Canh Tục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.