Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông cụ trong núi

Phiên bản Dịch · 1066 chữ

Hơn nữa, sau nhiều năm khổ luyện môn võ tán đả (*) ở kiếp trước, ý thức chiến đấu của hắn đã gần như trở thành bản năng. Cho dù cánh tay phải của Viên Văn Hải không bị gãy, Tiêu Lương vẫn rất tự tin có thể dùng lời lẽ thuyết phục được anh ta.

(*) Môn võ tán đả: là một trong ba trường phái của môn tán thủ, thiên về lối đánh lên gối, cùi chỏ và các cú đá mạnh.

Trước kia, khi chưa được trùng sinh, hắn đã vô số lần tưởng tượng nếu có thể quay lại quá khứ, hắn sẽ lựa chọn như thế nào.

Bây giờ, tất cả những điều này chính là ông trời thương xót hắn, là ông trời cảm thấy Tiếu Dụ Quân và đồng bọn làm nhiều việc ác, cần phải bị trừng trị. Sao hắn có thể lãng phí cơ hội này?

“Bây giờ cậu bỏ trốn thì có thể làm gì? Trở thành tên tội phạm bị truy nã cả đời sao?” Viên Văn Hải không từ bỏ ý định khuyên bảo Tiêu Lương.

“Nếu tôi thực sự làm chuyện đó, lúc này bỏ trốn, chẳng phải càng chứng minh tôi chột dạ, sợ tội bỏ trốn sao? Nhưng mà những kẻ hãm hại tôi nhất định sẽ lo lắng tôi quay lại trấn Vân Xã. Bọn chúng sợ tôi về đó tìm kiếm chứng cứ vạch trần tội ác của chúng.”

Tiêu Lương bình tĩnh nhìn Viên Văn Hải, hỏi:

“Đội trưởng Viên, nếu anh biết rõ có kẻ cố gắng ngăn cản anh bắt giữ tôi ở trấn Vân Xã, chẳng phải việc này sẽ chứng minh tôi bị người ta hãm hại sao?”

“Tôi tin cậu hay không thì có ích lợi gì? Cậu biết rõ công việc của chúng tôi cần phải có kỷ luật mà.” Viên Văn Hải nói: “Cậu trốn thoát khỏi tay tôi thì tôi nhất định phải tìm cách bắt cậu về!”

“Đội trưởng Viên không cần nghiêm túc như vậy.”

Suốt hai, ba mươi năm ở kiếp trước, Viên Văn Hải là một trong số ít người ở Đông Châu vẫn giữ liên lạc với hắn. Tiêu Lương còn hiểu rõ Viên Văn Hải hơn chính bản thân anh ta tưởng tượng.

Viên Văn Hải có giới hạn cho riêng mình, là người chính trực nhưng cũng không phải loại người trong mắt không chứa nổi hạt cát.

Tiêu Lương nhìn Viên Văn Hải, cố gắng nở một nụ cười. Hắn cũng thấy khâm phục bản thân, trong hoàn cảnh này mà vẫn có thể cười được.

“Tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, mọi người đều bị thương nặng, Trần Thân, Chu Quân có thể sống sót hay không còn chưa biết. Cuối cùng tôi lại trốn thoát, anh cho rằng mình sẽ phải gánh trách nhiệm gì? Bỏ trốn thì đã bỏ trốn rồi, trong huyện có thể trách anh điều gì? Ngược lại, bây giờ anh bắt tôi về, nhỡ đâu tôi không giữ mồm giữ miệng, nói ra chuyện anh say rượu lái xe, ngủ gật dẫn đến tai nạn, đến lúc đó đội trưởng Viên mới đau đầu đấy!”

“Cậu đừng hòng dùng chuyện này dọa tôi, Viên Văn Hải này không sợ bị cậu uy hiếp đâu!” Viên Văn Hải nghiêm nghị nhìn thẳng Tiêu Lương, định tiến lên túm lấy hắn.

Tiêu Lương lùi lại hai bước, nói:

“Tôi nào dám uy hiếp anh, tôi chỉ cầu xin anh thông cảm cho tôi thôi. Cho dù không phải bây giờ thì sau khi xác nhận tôi bị oan, chắc chắn anh sẽ cảm thấy áy náy phải không? Mà thực tế tai nạn đã xảy ra rồi, chỉ cần tôi không nói, Trần Thân, Đỗ Giang, Chu Quân cũng sẽ không ngu ngốc chủ động khai ra chuyện tối nay đã chuốc rượu anh. Đợi thêm mấy ngày nữa tôi bị bắt lại, cho dù có muốn tố cáo anh thì cũng không còn sức thuyết phục nữa, đúng không? Đêm nay đã đủ mệt mỏi rồi, chúng ta đừng làm khó nhau nữa đi!”

Vùng ven biển phía đông tỉnh Giang chủ yếu là vùng đồng bằng, nằm ở phía đông bắc thành phố Đông Châu, Túc Vân Sơn ở phía đông nam huyện Sư Sơn, là dãy ‘núi non trùng điệp’ hiếm hoi trong vùng.

Nói chính xác thì núi Túc Vân chỉ là một ngọn đồi kéo dài theo hướng đông tây khoảng mười hai, mười ba cây số, chiều rộng từ bắc xuống nam khoảng bốn, năm cây số, có chín ngọn núi lớn nhỏ lần lượt thuộc về ba thị trấn Vân Xã, Túc Thành, Khê Khẩu thuộc huyện Sư Sơn.

Tiêu Lương không chỉ làm việc ở Vân Xã hai năm sau khi tốt nghiệp đại học mà từ thời còn đi học, hắn đã thích chạy vào núi rồi. Dù đã ba mươi năm trôi qua, rất nhiều ký ức trở nên mơ hồ nhưng hắn tin rằng trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không ai có thể tìm thấy hắn ở đây.

Tiêu Lương đi ra khỏi một vườn táo, trong khe núi cách đó không xa có một túp lều dựng tạm bằng vải bạt.

Dưới ánh trăng, Tiêu Lương nhìn thấy trong túp lều ngoại trừ một chiếc giường đơn được ghép từ những tấm ván gỗ, bên trên trải chiếu rơm cũ nát ra thì không còn gì khác.

Leo núi hơn một tiếng đồng hồ dưới ánh trăng, trước đó lại bị Tiếu Dụ Quân hành hạ một trận rồi gặp tai nạn xe cộ, Tiêu Lương không những không bị thương mà hiện tại còn không cảm thấy mệt mỏi.

Hắn cảm nhận được cơ thể trẻ trung tràn đầy sinh lực.

Cơ bắp rắn chắc, làn da khỏe mạnh, tất cả đều mang đến dư vị trẻ tuổi sung sức.

Điều này càng khiến hắn tin tưởng rằng mình đã thực sự trùng sinh trở lại năm 1994, trở về cơ thể của chàng trai hai mươi hai tuổi.

Với cơ thể trẻ khỏe như vậy, có thể sống lại một đời, cho dù không làm gì khác thì việc học hỏi thêm được chút kiến thức từ tiên sinh Quý Di Lâm cũng đã là điều vô cùng may mắn rồi.

Bạn đang đọc Tân Quan Lộ Thương Đồ (Dịch) của Canh Tục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.