Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lựa chọn mới (2)

Phiên bản Dịch · 1069 chữ

"Nào có người dập lửa như cậu chứ?" Viên Văn Hải gấp gáp đến độ chửi thề, vội đẩy Tiêu Lương ra, anh ta cùng Đỗ Giang vừa mới bò lại đây luống cuống chân tay dập tắt ngọn lửa trên người Trần Thân.

"Đồn trưởng Trần, Chu Quân sắp không xong rồi, chúng ta phải nhanh chóng lên đường đón xe vào huyện cấp cứu!"

Không biết là sau cơn đau dữ dội khiến thần kinh tê liệt hay do tuyến thượng thận đang phát huy tác dụng, mặc dù chân tay của Viên Văn Hải và Đỗ Giang đều bị gãy cả rồi nhưng lúc này bọn họ lại không cảm thấy đau đớn mà chỉ lo lắng cho tình trạng của Trần Thân và Chu Quân hơn.

"Tôi đi lên xem trước!"

Đoạn sườn núi này vốn không quá sâu, Tiêu Lương dồn hết sức lực, dùng cả tay cả chân trèo lên ven đường cách chỗ tai nạn khoảng ba, bốn mươi mét.

Đường Bắc Lộc rải đá vắt ngang qua Túc Vân lúc này giống như con rắn xám khổng lồ uốn lượn duỗi dài, yên tĩnh im ắng, đêm khuya không có xe cộ nào qua lại.

Ngoại trừ việc đầu bị đụng hai cái, kỳ diệu một chỗ là trên người Tiêu Lương không có thương tích nào khác, thậm chí ban ngày hắn còn phải hứng chịu hai tiếng đồng hồ đấm đá mà cũng không để lại vết thương gì đáng kể.

Tiêu Lương ngồi trên mép đường, không khỏi suy nghĩ nếu như hắn thật sự trùng sinh trở về năm 1994, tiếp theo hắn phải làm gì?

Liệu hắn có nên đi theo quỹ đạo cuộc đời đã định, cũng giống như kiếp trước, chặn xe đưa đám người Viên Văn Hải, Đỗ Giang, Chu Quân, Trần Thân vào huyện?

Kiếp trước, cuối cùng hắn cũng được tòa tuyên án vô tội nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Tiếu Dụ Quân đang giữ chức Bí thư Chi bộ Đảng thôn Nam Đình kiêm quản đốc nhà máy nước trái cây Nam Đình, sức ảnh hưởng của gã đã sớm len lỏi khắp huyện.

Tiêu Lương bị áp giải đến Cục công an huyện để lập án điều tra. Dù chứng cứ không đầy đủ nhưng dưới sự thao túng của Tiếu Dụ Quân, hắn bị giam giữ tại trại tạm giam suốt sáu tháng trước khi được chuyển giao cho viện kiểm sát.

Đến khi được tuyên bố vô tội rồi trở về trấn Vân Xã, Tiếu Dụ Quân đã sớm mua chuộc mấy tên quan chức trên trấn, hoàn thành việc thay đổi cơ chế nhà máy nước trái cây Nam Đình.

Tiêu Lương không những không thể thu thập được bằng chứng xác thực về hành vi tham nhũng của Tiếu Dụ Quân mà ngay cả bản thân hắn cũng không lấy lại được sự "trong sạch" thực sự. Tiếu Dụ Quân sai khiến những kẻ tay chân bôi nhọ, vu khống hắn, triệt tiêu hoàn toàn khả năng phát triển con đường sự nghiệp thăng quan tiến chức của hắn.

Hai năm trước, cha hắn bị liên lụy vì vướng vào vụ án của nguyên Bí thư Thành ủy Trần Phú Sơn. Từ chức Phó Chủ nhiệm văn phòng Thị ủy, ông bị giáng chức xuống thành nhân viên bình thường tại phòng nghiên cứu lịch sử Đảng. Ở thành phố, cha hắn đã trở thành "đống phân chó" bẩn thỉu mà ai cũng có thể giẫm đạp. Thậm chí, một số kẻ có dã tâm còn theo dõi, ngăn cản khiến ông không thể giúp đỡ được gì cho cuộc sống của hắn sau này.

Mãi đến năm 1997, sau khi hắn hoàn thành chương trình cao học của đại học Mạt Lăng tỉnh Giang, Tiêu Lương mới miễn cưỡng thoát khỏi hố bùn nhơ nhuốc này.

May có ông trời thương xót cho hắn cơ hội trùng sinh trở về năm 1994 để báo thù cho những tủi nhục hắn đã phải gánh chịu, cho hắn cơ hội trừng trị Tiếu Dụ Quân. Nếu đã như vậy thì hắn sẽ không thể đi theo Viên Văn Hải đến huyện nữa, nào có lý do gì để hắn sa vào cái bẫy của Tiếu Dụ Quân một lần nữa.

Viên Văn Hải băng bó qua loa vết thương, gian nan leo lên vệ đường, lo lắng nhìn quanh quất rồi nói với Tiêu Lương đang ngồi bên vệ đường:

“Vẫn chưa thấy xe nào đi qua sao? Đã muộn thế này rồi, chắc không còn xe đâu. Hay là chúng ta vào thôn gần đây tìm người giúp đỡ đi!”

“Đội trưởng Viên, tôi không thể về huyện với mọi người được.”

Tiêu Lương biết rõ Viên Văn Hải cố leo lên đây là vì lo lắng hắn bỏ trốn. Hắn nhìn thấy Viên Văn Hải đưa tay về phía bên hông, thản nhiên nói:

“Đội trưởng Viên, đừng giả vờ nữa, lúc tôi cứu anh đã nhìn thấy khẩu súng của anh rơi trong xe rồi. Hơn nữa, tôi mới vừa liều mạng cứu anh ra, anh nỡ lòng nào nổ súng bắn tôi sao? Đội trưởng Viên không phải loại người coi thường pháp luật như vậy chứ, nếu không tối nay cũng sẽ không uống say, ngủ gật rồi lái xe lao xuống vực như này đâu!”

“Chuyện của cậu không nghiêm trọng, về huyện nói rõ ràng là được. Nhưng hiện tại cậu lại chạy trốn, cậu có biết hậu quả là như thế nào không? Không những không thể giải thích rõ ràng vấn đề mà còn mang thêm tội danh bỏ trốn đó!” Viên Văn Hải nghiêm khắc nói.

“Tôi biết rõ mình bị hãm hại, cũng biết rõ cho dù có thành thật về huyện với anh, cuối cùng vì không đủ chứng cứ mà được thả ra thì vẫn có kẻ tiếp tục dựa vào chuyện này bôi nhọ tôi. Trấn Vân Xã có khối kẻ muốn hãm hại tôi hơn cả đội trưởng Viên anh đấy!”

Tuy vẻ ngoài của Tiêu Lương có hơi thư sinh nhưng hắn cao tới một mét tám, trước khi tốt nghiệp còn là kiện tướng thể dục của khoa, nào có sợ trinh sát hình sự Viên Văn Hải đang bị gãy tay phải kia cơ chứ.

Bạn đang đọc Tân Quan Lộ Thương Đồ (Dịch) của Canh Tục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.