Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lựa chọn mới

Phiên bản Dịch · 1040 chữ

Tiêu Lương ngẩn người một lúc lâu, dường như bây giờ mới hoàn hồn, nhặt chìa khóa Viên Văn Hải ném ra bãi cỏ, hắn thong thả mở còng tay, sau đó nắm lấy cửa xe kéo mạnh nhưng không ăn thua.

Tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt đều chứng minh Trần Thân có liên quan trực tiếp đến việc hãm hại hắn, vậy hắn còn lý do gì để cứu Trần Thân nữa?

Viên Văn Hải không biết trong lòng Tiêu Lương đang có những suy nghĩ đấu tranh dữ dội, anh ta cảm nhận được sức nóng từ phía sau xe, vội vã hét lớn: "Cửa xe bị khóa trái rồi! Cậu kéo cái kia xuống! Đỗ Giang, Đỗ Giang, cậu mau qua đây, Tiêu Lương không hiểu cái gì cả!"

Viên Văn Hải bị kẹt trong không gian chật hẹp nên không thể di chuyển, vội vàng gọi Đỗ Giang leo qua giúp đỡ, còn Tiêu Lương chạy sang kéo Chu Quân đang bất tỉnh ở hàng ghế sau ra ngoài.

Tiêu Lương lôi Chu Quân từ trong xe ra, cố ý kéo cách xa khoảng hai, ba mươi mét thì mới quay lại, cõng Đỗ Giang đang loay hoay bên cạnh cửa xe chỗ Trần Thân ra ngoài: "Xe sắp nổ rồi, cảnh sát Đỗ mau ra ngoài đi, đừng để bản thân gặp chuyện."

Tuy thị trấn Vân Xã không nhỏ nhưng ở đồn cảnh sát, ngoại trừ Trần Thân là đồn trưởng kiêm người chỉ đạo thì trong đồn chỉ còn lại Đỗ Giang và Tiền Hải Vân là cảnh sát trong biên chế chính thức. Tiêu Lương và những người khác ở trấn vẫn quen gọi họ là "cảnh sát nhân dân Đỗ" hay "cảnh sát nhân dân Tiền".

Sau khi đỡ Đỗ Giang đến bên cạnh Chu Quân, nhìn thấy ngọn lửa đã lan vào trong xe, Tiêu Lương thở hồng hộc chạy trở lại đến phía cửa xe bên Viên Văn Hải, đạp thật mạnh vài cái rồi kéo cửa xe đã bung lỏng, kéo Viên Văn Hải từ trong xe ra.

"Cái tên hèn này, cmn chứ, bình xăng không dễ dàng cháy như vậy đâu! Cậu nhanh cứu đồn trưởng Trần ra trước đi!" Viên Văn Hải muốn Tiêu Lương thả anh ta ra để cứu Trần Thân trước.

Tiêu Lương không thèm để ý đến lời nói của Viên Văn Hải, hắn đỡ anh ta chạy về phía Chu Quân và Đỗ Giang đến nơi an toàn. Giữa đường, hắn còn cố tình dẫm phải một bụi cỏ ven đường để bản thân ngã xuống kéo dài, dĩ nhiên hắn vẫn lấy mình làm đệm lót cho Viên Văn Hải với mục đích giảm bớt chấn thương cho đội trưởng Viên.

Đợi đến khi đưa được Viên Văn Hải đến chỗ Đỗ Giang và Chu Quân, Tiêu Lương mới quay đầu lại, nhìn thấy ngọn lửa dữ dội đã lan đến đầu xe.

Đương nhiên hắn sẽ không cam tâm quay lại cứu Trần Thân, hắn bèn ngồi phịch xuống bãi cỏ, thở dốc nói lớn:

"Không kịp nữa rồi! Mọi người nhìn xem, chắc bây giờ đồn trưởng Trần đã bị thiêu cháy rồi, cứu không nổi nữa! Ông đây không muốn mình bị thiêu cháy theo đâu!"

Vừa rồi Viên Văn Hải còn gấp gáp đến mức chửi thề nhưng anh ta không hề nghi ngờ Tiêu Lương cố ý kéo dài thời gian, vì đến cả lúc này chính anh ta cũng đang do dự, càng không có lý do gì cưỡng bách Tiêu Lương mạo hiểm tính mạng của mình lao vào biển lửa cứu người.

Đỗ Giang khóc không ra nước mắt.

Mà đúng lúc này Trần Thân lại vùng lên từ biển lửa rừng rực, cánh tay vặn vẹo khua khoắng lung tung, khàn khàn nghẹn ngào gào lớn: "Đội trưởng Viên, Đỗ Giang, cứu tôi với, tôi chưa chết! Tôi chưa chết!"

Nhìn thấy Viên Văn Hải lảo đảo đứng dậy, không màng nguy hiểm chạy đến xe cảnh sát đang bị quỷ lửa nuốt sạch, Tiêu Lương thà rằng lúc này mình đang nằm mơ, như vậy hắn mới có thể yên tâm thoải mái khoanh tay đứng nhìn.

"DM!"

Tiêu Lương muốn tát mình một cái cho rồi, thân hình như lò xo cũng nhảy lên đuổi theo sau Viên Văn Hải, chạy đến bên cạnh xe cảnh sát bị lửa lớn bao trùm. Hắn không màng tay nắm cửa nóng rực, Tiêu Lương mở khóa trái, đột ngột kéo cửa xe ra, giúp cởi bỏ dây an toàn cho Trần Thân rồi lôi hắn ta từ trong xe ra.

"DM nó chứ, chắc tao bị mất trí cmnr!"

Tiêu Lương hung hăng ném Trần Thân sang một bên, bộ đồng phục cảnh sát đã dính đầy tro tàn bẩn thỉu.

Những năm này hắn đã trải qua rất nhiều thăng trầm, sớm không còn tính khí thiếu quyết đoán lúc trẻ.

Hắn biết rõ nếu mình cứu Trần Thân ra thì trong lòng sẽ vô cùng khó chịu, nhưng hắn không thể khoanh tay đứng nhìn Viên Văn Hải vì cứu Trần Thân mà để bản thân nguy hiểm.

Hắn không thể quên tất cả những gì Viên Văn Hải đã làm vì hắn ở kiếp trước.

Viên Văn Hải phải bôn ba hơn nửa năm trời để giúp hắn được phán vô tội, bởi vì sức ảnh hưởng của Tiếu Dụ Quân đã sớm len lỏi vào trong huyện nên anh ta cũng bị Tiếu Dụ Quân trả thù.

Thế nhưng Viên Văn Hải không hề oán trách hắn, duy trì tình bạn hơn hai mươi năm với hắn.

"Cậu ngẩn người ra làm gì? Nhanh giúp tôi dập tắt lửa trên người đồn trưởng Trần đi!"

Viên Văn Hải chạy qua, thúc giục Tiêu Lương dập tắt lửa trên người Trần Thân.

Thấy Trần Thân lại lần nữa mê man bất tỉnh, Tiêu Lương nâng chân đến thẳng chỗ vai trái của hắn ta có cắm mảnh thủy tinh vỡ, hung hăng giẫm một cú thật mạnh, cứ như thế, chỗ nào có lửa trên người Trần Thân là hắn lại đạp mấy cái.

Bạn đang đọc Tân Quan Lộ Thương Đồ (Dịch) của Canh Tục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.