Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tai nạn xe không thể tránh (2)

Phiên bản Dịch · 1046 chữ

Hắn không sợ xe nổ tung.

Chiếc Jeep cũ kỹ này, cho dù bình xăng bị vỡ và bốc cháy trực tiếp, cũng không dễ dàng nổ tung như vậy.

Tệ nhất là sau khi cháy một thời gian, áp lực bên trong thùng nhiên liệu sẽ phun ra lửa, tạo ra cảnh tượng đáng sợ, nhưng chỉ nhanh chóng thiêu rụi khung gầm, lốp xe và nội thất, bao trùm toàn bộ chiếc xe trong biển lửa.

Nổ tung, đó là điều không tồn tại, đây cũng không phải phim ảnh.

Tiêu Lương nhìn ngọn lửa liếm lên thân xe, ước chừng còn cháy được một lúc nữa. Hắn đi sang bên kia xe, ngồi xổm xuống, thấy Trần Thân mặt đầy máu, bị dây an toàn siết chặt, cả người treo ngược trên ghế phụ biến dạng, rên rỉ đau đớn.

Hắn không thấy Trần Thân bị thương ở đâu khác, chỉ có vai trái cắm một mảnh kính vỡ to bằng bàn tay, máu tuôn ra, chảy dọc theo cổ, mặt, nhỏ giọt xuống nóc xe.

“Tiêu Lương, tôi biết cậu bị oan; mau kéo chúng tôi ra, mọi chuyện có thể giải thích rõ ràng khi lên huyện!”

Nhìn khuôn mặt cầu khẩn thảm thương dưới ánh trăng của Trần Thân, Tiêu Lương bần thần.

Ở kiếp trước, tuy chưa bao giờ nắm thóp được Tiếu Dụ Quân và đồng bọn, nhưng Tiêu Lương vẫn nhớ như in việc mình bị những kẻ này hãm hại, vu oan giá hoạ.

Năm hắn tốt nghiệp đại học, đúng lúc nguyên Bí thư Thành ủy Trần Phú Sơn vướng vào vòng lao lý, cha hắn bị liên lụy nên mất chức Phó chủ nhiệm văn phòng Thị ủy, bản thân hắn cũng vì thế mà lỡ mất cơ hội làm việc tại Huyện ủy, bị điều xuống một thị trấn xa xôi.

Đến Vân Xã, hắn công tác tại Ban Tổ chức Đảng ủy thị trấn một thời gian, sau đó được điều đến trạm quản lý, phụ trách kiểm toán tài chính của thôn Nam Đình, bao gồm cả nhà máy nước trái cây của thôn. Tại đây, hắn phát hiện ra Tiếu Dụ Quân - Bí thư Chi bộ thôn Nam Đình kiêm quản đốc nhà máy nước trái cây có hành vi tham ô, biển thủ công quỹ.

Tuổi trẻ chí khí, chưa hiểu thế nào là "cùng nhau phát tài", lại cố chấp không chịu khuất phục trước uy hiếp dụ dỗ, cuối cùng bị vu oan giá họa cũng là điều dễ hiểu.

Hắn vẫn nhớ sau vụ tai nạn xe cộ, Viên Văn Hải đã bất chấp áp lực mà bôn ba vì vụ án của hắn, nhiều lần anh ta còn đến trấn Vân Xã để điều tra chân tướng sự việc.

Còn Trần Thân lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cũng may còn nhờ có người nhà hắn đã cố gắng hết sức, tìm mọi cách để Viên Văn Hải giúp đỡ.

Đến cuối hắn mới được phán vô tội, một lần nữa trở về trấn Vân Xã công tác. Mà Tiếu Dụ Quân và đám người Đỗ Học Binh vẫn tiếp tục tạt nước bẩn về phía hắn, còn Trần Thân từ đầu tới cuối đều không đứng ra thay hắn nói một câu công đạo.

Trần Thân chính là người vong ân phụ nghĩa như vậy.

Trên thực tế, bất luận là kiếp trước hay hiện tại, Trần Thân đều cố ý dung túng Tiếu Dụ Quân động thủ với hắn trong phòng thẩm vấn, thậm chí còn còng hai tay hắn lại nhốt vào phòng tạm giam.

Cũng giống như kiếp trước, sau khi lên xe cảnh sát, Viên Văn Hải đã cố ý đổi còng tay từ đằng sau sang đằng trước để hắn có thể ngồi thoải mái hơn trong xe. Trần Thân và Đỗ Giang có ý kiến thì Viên Văn Hải chỉ nói hắn cũng đâu phải tội phạm giết người hay hung thủ cực ác gì, không cần thiết phải còng tay chặt như vậy.

Cũng nhờ vậy khi xe lật, hắn đã không bị thương quá nặng.

Tuy nhiên ở kiếp trước, Tiêu Lương không tìm được bằng chứng trực tiếp cho thấy Trần Thân tham gia vào việc hãm hại mình.

Vậy hiện tại, Trần Thân nói những lời này là có ý gì?

Tiêu Lương ngồi xổm bên cửa sổ xe bị vỡ nát, nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy máu của Trần Thân, nói từng chữ: "Đồn trưởng Trần xác định tôi bị oan sao?"

Ánh mắt sắc bén của Tiêu Lương khiến Trần Thân chột dạ.

Hắn ta lắp bắp, lảng tránh: "Cậu đến trấn Vân Xã là để làm việc, cho dù uống rượu say rồi gây chuyện thì tính chất vụ việc cũng không nghiêm trọng. Hơn nữa, Hà Hồng vốn dĩ là người hay làm quá mọi chuyện lên, cũng có khả năng cô ta thổi phồng mọi việc lên... Cậu yên tâm, chờ đến văn phòng huyện là mọi chuyện sẽ sáng tỏ…"

Ánh mắt Tiêu Lương lướt qua Trần Thân, nhìn thoáng qua Viên Văn Hải.

Lúc xe gặp nạn, Viên Văn Hải không thắt dây an toàn nhưng anh ta đã bám chặt lấy vô lăng nên mới không bị văng ra khỏi xe. Dường như cánh tay phải của anh ta không thể cử động được nữa, trên mặt lấm tấm mồ hôi.

Trong lòng Tiêu Lương bỗng dâng lên một tia tà ác, hắn thò tay vào trong xe, nắm chặt lấy vai trái của Trần Thân rồi dùng sức kéo ra ngoài khiến cả chiếc xe rung lên bần bật.

"Đồn trưởng Trần, anh ráng chịu đau tí nhé, tôi kéo anh ra ngoài ngay đây!"

Trần Thân đang bị thương, làm sao chịu nổi Tiêu Lương hành hạ như vậy, hắn ta hét lên hai tiếng đau đớn rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.

Viên Văn Hải hốt hoảng chửi tục một câu, cố nén đau ném chìa khóa còng tay ra: "Cậu cmn bị ngu à? Dây an toàn khó tháo lắm, sao mà kéo đồn trưởng Trần ra được? Cậu mở còng tay trước rồi kéo cửa xe ra!"

Bạn đang đọc Tân Quan Lộ Thương Đồ (Dịch) của Canh Tục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.