Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại kẻ thù xưa (3)

Phiên bản Dịch · 1099 chữ

"Tiếu xưởng trưởng, có phải là hiểu lầm hay không, ngày thường Tiêu cán sự đều coi Hà khoa trưởng là chị gái, làm sao có thể ức hiếp cô ấy?"

Trương Phỉ Lệ không biết toàn bộ đây đều là âm mưu của Tiếu Dụ Quân chỉ điểm, cũng không biết vừa rồi Tiếu Dụ Quân còn bị Tiêu Lương đảo khách thành chủ bắt lấy đánh cho một trận, cô có chút sợ hãi Tiếu Dụ Quân, nhưng vẫn không quên giải thích thay Tiêu Lương, hỏi Hà Hồng đang đứng sững sờ ở một bên:

"Hà khoa trưởng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cô nói đi!"

"Trương Phỉ Lệ, cô có tránh ra không? Cô cho rằng tôi không dám đuổi việc cô sao?"

Tiếu Dụ Quân nóng nảy, cũng không quan tâm Trương Phỉ Lệ là con dâu của Chu phó bí thư trên trấn, tiến lên kéo cô ra, mắng:

"Tên khốn này đúng là chó máng ăn cứt! Cô không cần phải bảo vệ thứ bẩn thỉu đó!"

"Tiêu xưởng trưởng, có thể là Tiêu Lương nhất thời lầm lỗi, nhưng mọi người cũng không thể đánh người như vậy được. Hơn nữa, Tiêu Lương là cán bộ trấn, nếu đánh chết người thì ai sẽ chịu trách nhiệm? Dù có chuyện gì xảy ra, thì cũng phải đưa ra công an xử lý chứ!"

Tuy Trương Phỉ Lệ khó tin Tiêu Lương có thể làm chuyện đó với Hà Hồng, nhưng trong lòng vẫn e dè Tiếu Dụ Quân vốn đã quen làm mưa làm gió ở xưởng và thôn Nam Đình. Lúc này, cô chỉ có thể khuyên mọi người bình tĩnh, đừng đánh chết người.

Trương Phỉ Lệ không chỉ là con dâu của Phó Bí thư Đảng ủy thị trấn Chu Kiến Tề mà cha cô còn là hiệu trưởng trường sơ trung Vân Xã, nên lời nói của cô có sức ảnh hưởng nhất định với thôn dân.

Nhờ lời khuyên của Trương Phỉ Lệ, mọi người dần bình tĩnh lại.

"Đúng vậy, đưa đến đồn công an mới phải! Tên khốn này dám bắt nạt Hà khoa trưởng, trong đồn ắt hẳn sẽ có chỗ cho hắn. Chúng ta đánh người bị thương sẽ phải chịu trách nhiệm pháp luật, không đáng!"

Bị đám đông túm lấy, Tiêu Lương dần tỉnh táo lại. Tuy trải qua trận đòn tra tấn dã man, hắn may mắn không bị thương nặng.

Dĩ nhiên, mặt mũi bầm dập là điều không thể tránh khỏi. Cơn đau nhức truyền khắp cơ thể khiến hắn không thể tin nổi đây là sự thật.

Thật sự là trùng sinh trở về năm 1994, khoảnh khắc tồi tệ nhất ở tuổi hai mươi hai?

Sau đó, Tiêu Lương như bị kéo ngược về quá khứ, đoạn đời hai mươi hai tuổi đầy uất ức lại tái diễn trước mắt.

Một nhóm người đưa hắn đến đồn công an thị trấn. Ban đầu, hắn bị cảnh sát trực ban Tiền Hải Vân còng tay trong phòng thẩm vấn, chưa chịu khổ cực gì. Nhưng chẳng mấy chốc, sở trưởng đồn công an Trần Thân nghe tin chạy đến, cùng cảnh sát Đỗ Giang tiến hành thẩm vấn, thái độ không còn khách khí. Chờ Tiếu Dụ Quân băng bó vết thương xong từ bệnh viện thị trấn chạy đến, gã lại chẳng kiêng dè gì mà lao vào phòng thẩm vấn tặng cho Tiêu Lương một trận đòn nhừ tử.

Trần Thân và Đỗ Giang thường xưng huynh gọi đệ với Tiếu Dụ Quân, phải lề mề một hồi lâu mới lôi được gã ra khỏi phòng, kiềm chế cơn thịnh nộ gã.

Mọi chuyện y hệt kiếp trước. Hà Hồng khai rằng lo lắng hắn say xỉn gặp chuyện, nên đưa hắn về nhà tiện thể chăm sóc. Hơn năm giờ sáng, nghe tiếng hắn tỉnh lại, cô ta bèn lấy nước vào phòng ngủ, nào ngờ bị hắn sàm sỡ, váy áo bị xé rách. Tiếu Dụ Quân đi ngang qua nghe tiếng kêu cứu, liền xông vào bắt giữ hắn.

Không có lãnh đạo thị trấn nào xuất hiện, chỉ có trưởng trạm quản lý Đỗ Học Binh, cấp trên trực tiếp của Tiêu Lương đến làm chứng. Anh ta khai rằng tối qua lúc uống rượu, Tiêu Lương đã có ý đồ quấy rối Hà Hồng, còn động tay động chân.

Buổi sáng, việc thẩm vấn Tiêu Lương đã hoàn tất.

Buổi chiều, hắn bị giam riêng trong phòng tạm giam của đồn công an, đầu óc vẫn quay cuồng.

Đột ngột trọng sinh vào thời khắc bi thảm nhất của kiếp trước, mẹ nó ai mà chẳng rối bời?

Mãi đến chín giờ tối, Đỗ Giang đã uống kha khá rượu, mới đến đưa hắn ra khỏi phòng tạm giam. Trước đó, hai tay Tiêu Lương bị còng sau lưng, nhốt suốt một buổi chiều.

Trong sân đồn công an, Tiêu Lương thấy phó đội trưởng đội trinh sát hình sự huyện Viên Văn Hải, cảnh sát hình sự Chu Quân, cùng Trần Thân đứng cạnh một chiếc xe cảnh sát.

Những người này, kiếp trước đều quen biết cả. Giờ đây, lời nói, hơi thở của họ đều nồng nặc mùi rượu.

Rõ ràng, quỹ đạo đã định của kiếp trước, đến thời điểm này vẫn chưa hề thay đổi.

Buổi chiều, cục công an huyện nhận được báo cáo từ Trần Thân, quyết định lập án điều tra vụ cưỡng hiếp bất thành. Phó đội trưởng đội trinh sát hình sự Viên Văn Hải vừa lúc rảnh rỗi, bèn tự mình lái xe, dẫn theo Chu Quân đến Vân Xã áp giải Tiêu Lương.

Tuy nhiên, sau khi đến Vân Xã, Viên Văn Hải không thể từ chối lời mời nhiệt tình của Trần Thân, cùng Chu Quân ở lại thị trấn, nhận sự chiêu đãi nồng hậu của Trần Thân và Đỗ Giang.

Năm 1994, ý thức về việc say rượu không lái xe còn chưa phổ biến. Viên Văn Hải tự tin vào tửu lượng của mình, ăn uống no say, liền muốn sớm trở về huyện.

Tiêu Lương ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn bị mây mờ che khuất, ánh sáng trong trẻo mà lạnh lẽo. Hắn không khỏi tự hỏi:

Nếu tất cả những gì đang diễn ra không phải là mơ, nếu hắn thật sự trọng sinh về năm 1994, liệu vụ tai nạn xe cộ xảy ra trên đường bị áp giải đến huyện, có lặp lại hay không?

Bạn đang đọc Tân Quan Lộ Thương Đồ (Dịch) của Canh Tục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.