Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại kẻ thù xưa (2)

Phiên bản Dịch · 1076 chữ

Trước nay, Tiếu Dụ Quân vốn là kẻ đầu gấu ở Vân Xã huyện Sư Sơn này. Với thân hình cao lớn 1m8 cùng kinh nghiệm nhiều năm luyện tập tán đả, quyền anh, dù bị đánh bất ngờ nhưng gã vẫn kịp thời phản ứng, giữ chặt lấy cổ áo Tiêu Lương.

Bị níu áo, Tiêu Lương mất đà ngã nhào về phía trước, trực tiếp đè lên người Tiếu Dụ Quân. Hắn dùng đầu gối ghì chặt bụng đối phương, tay đấm túi bụi vào ngực và nách. Tiếu Dụ Quân chỉ kịp giơ tay lên che mặt.

Đêm qua bị chuốc rượu tới tấp, Tiêu Lương chưa kịp vung mấy đấm, thì sức đã cạn.

Không đánh được Tiếu Dụ Quân đang cực lực giãy dụa, Tiêu Lương lửa giận xông lên đầu, hắn dang tay ra bóp chặt cổ Tiếu Dụ Quân, hận không thể bẻ gãy cổ thì hắn mới hả dạ:

"Thằng đĩ, mày muốn hãm hại tao à, mày có gan thì hôm nay lấy dao đâm chết tao ở chỗ này đi. Bằng không, coi như mày đưa tao vào trại tạm giam, xem tao có đ- cả nhà mày không! Đ- cz mẹ mày, đ-t cụ cha mày!"

Tiêu Lương hận không thể trút ra toàn bộ oán hận tích tụ trong lòng mấy năm nay, nhưng rất nhanh, Tiếu Dụ Quân giãy thoát ra khỏi hai tay hắn.

Hắn cũng chỉ có thể trăm phương ngàn kế ngăn lại, cuốn lấy thằng chó chết Tiếu Dụ Quân này, thậm chí há miệng cắn chặt bả vai của Tiếu Dụ Quân không thả, hận không thể cắn đứt một miếng thịt sống.

Thời đại này thôn dân thường dậy sớm, nhà Hà Hồng lại ở cửa thôn, động tĩnh nhanh chóng hấp dẫn vài thôn dân chạy tới.

Tiếu Dụ Quân năm xưa, ngoại trừ là tranh cường đấu ác nổi tiếng gần xa, hoành hành không kiêng kỵ ra, lúc ấy còn là bí thư chi bộ đảng thôn Nam Đình kiêm giám đốc nhà máy nước trái cây hồ Nam Đình, nói ở thôn Nam Đình này gã một tay che trời cũng không quá đáng.

Các thôn dân nghe được động tĩnh đi vào sân, thấy Tiêu Lương và Tiếu Dụ Quân đánh nhau, tự nhiên là trước tiên giữ chặt Tiêu Lương đang thở hổn hển.

Ở điểm này, Tiêu Lương không thể nghi ngờ là phải chịu thiệt.

Tiếu Dụ Quân bị đánh ngốc ngồi ở trên mặt đất nhão trong sân, có chút sững sờ nhìn chằm chằm thằng mọt sách Tiêu Lương này một lúc lâu. Gã còn tưởng rằng loại mềm yếu như Tiêu Lương, ba bốn tên cũng không đủ cho gã bắt nạt, nhưng nào ngờ hắn ta lại phản ứng dữ dội như vậy, thậm chí còn áp đảo hoàn toàn gã, một kẻ vốn sở hữu thể hình lực lưỡng, thế mà cả trận đều bị hắn ta đè lên mà đánh.

Tiếu Dụ Quân cả người đau nhức, thậm chí còn hoài nghi xương ngực, xương sườn đều bị thằng chó này đánh vỡ.

Bất quá Tiếu Dụ Quân há lại chịu thiệt thòi, nhảy dựng lên chỉ vào Tiêu Lương bị thôn dân giữ lại, liền hổn hển mắng to:

"... Tên khốn kiếp này, đêm qua say rượu, Hà Hồng có lòng tốt cho hắn ở lại nhà để chăm non, thế mà hắn tỉnh dậy liền đòi đè Hà Hồng xuống. Thật khéo là tôi đi ngang qua nhà Hà Hồng nghe được tiếng hô, thấy tên khốn kiếp này chạy trốn. Mẹ nó ranh con còn đánh người, còn dám cắn người! Đánh chết cho tôi, đánh chết tôi phụ trách."

Tiếu Dụ Quân vừa chửi bậy, vừa tiến lên đạp mạnh vài cái.

Gã mới cởi Jacket, trông thấy bả vai chảy máu thấm ướt cả áo sơ-mi rồi.

Toàn thân đau nhức ê ẩm không thể nói thành lời, gã kéo cổ áo sơ mi, nhìn thấy vết thương ở bả vai không quá sâu, cũng âm thầm mừng rỡ. May sao trời đầu tháng Sáu còn hơi se lạnh, gã mặc thêm một chiếc áo khoác bên ngoài áo sơ mi, bằng không e rằng sẽ bị cắn đi một mảng thịt lớn.

Thấy đám dân làng không dám động thủ, Tiếu Dụ Quân tức giận không kềm chế, lại lao về phía Tiêu Lương, đạp hai chân liên tiếp vào đầu hắn. Gã hoàn toàn không kiêng kỵ, muốn đánh chết Tiêu Lương ngay tại chỗ.

Tiêu Lương không thể chống trả, chỉ có thể cuộn tròn người lại, hai tay ôm lấy đầu, chịu đựng những cú đá của Tiếu Dụ Quân.

Lúc này, Hà Hồng sợ xảy ra án mạng, vội vàng chạy từ trong nhà ra, dùng hết sức lực kéo Tiếu Dụ Quân ra.

Rất nhanh, dân làng từ đâu kéo đến đông nghịt, náo nhiệt xem Tiếu Dụ Quân và Tiêu Lương đánh nhau.

Nghe Tiếu Dụ Quân nổi cáu tố cáo Hà Hồng bị Tiêu Lương hãm hiếp, lại thấy quần áo Hà Hồng không chỉnh tề đang đứng trong sân nhỏ, đa phần dân làng tin là thật. Không ít người trong số họ là công nhân viên chức của nhà máy nước trái cây hoặc muốn nịnh nọt Tiếu Dụ Quân, nên lao vào đấm đá Tiêu Lương một cách dã man.

Trương Phỉ Lệ sau khi giận dỗi với chồng, đã về nhà bố mẹ đẻ.

Nghe thấy tiếng ồn ào, cô vội chạy qua và thấy cán bộ trấn Tiêu Lương bị một nhóm dân làng đè chặt xuống đất và đánh đập dã man. Lo lắng sẽ xảy ra chuyện, cô hoảng hốt lao vào can ngăn, kéo những người đang đánh Tiêu Lương ra: "Các người không thể đánh người như vậy! Nếu đánh chết người thì ai sẽ chịu trách nhiệm? Liệu có hiểu lầm gì không?"

"Trương Phỉ Lệ, đừng xen vào chuyện này! Đừng để tên mặt trắng chó má này lừa gạt! Hôm qua, Hà Hồng thấy hắn say xỉn, tốt bụng đưa về nhà chăm sóc, sáng nay hắn tỉnh dậy lại định cưỡng hiếp Hà Hồng!" Tiếu Dụ Quân thấy Trương Phỉ Lệ liều lĩnh lao ra bênh vực Tiêu Lương, tức giận đến nỗi suýt nổ tung, cố nén giận dữ, quát mắng và đẩy cô ra.

Bạn đang đọc Tân Quan Lộ Thương Đồ (Dịch) của Canh Tục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.