Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại kẻ thù xưa

Phiên bản Dịch · 1073 chữ

Tháng 6 năm 1994, trấn Vân Xã, huyện Sư Sơn, thành phố Đông Châu.

Nắng sớm len lỏi qua ô cửa kính, chiếu rọi vào căn nhà nhỏ trong thôn Nam Đình.

Vừa tỉnh giấc, Tiêu Lương vẫn còn nhớ rõ ký ức trước khi chìm vào hôn mê, cơn đau nhói dữ dội ở ngực đã kéo ý thức của hắn vào thẳng bóng tối. Lúc này vừa mở mắt ra, hắn bàng hoàng nhìn thấy một cô gái có vẻ ngoài như Hà Hồng thời trẻ, đang nằm dạng chân trên người mình.

Chuyện gì đang xảy ra?

Cho dù có bảo dưỡng tốt hơn nữa, thì Hà Hồng sao có thể nhìn trẻ như thế được, làn da mịn màng, trắng trẻo thơm mềm như vậy được?

Thời gian quay ngược? Hay là nằm mơ giữa ban ngày?

Đôi mắt đẹp của Hà Hồng nhắm chặt, hàng mi dài khẽ rung động, gương mặt ửng hồng như thoa phấn, đôi tay trắng nõn chống đỡ trên ngực Tiêu Lương.

Hắn dời tầm mắt nhìn xuống, chiếc váy vàng nhạt tuột khỏi bờ vai thon thả, cánh tay tròn nhỏ mi nhon, bắp đùi trắng ngần bạo lộ bên cạnh chiếc quần sam xốc xếch…

Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc, khắc sâu vào tâm trí hắn chưa từng phai nhạt. Nhưng Tiêu Lương lại không thể tin nổi nó lại tái diễn trước mắt.

Trong tâm trí Tiêu Lương không hề có chút nào là hương diễm tiêu hồn, giây phút này hắn như thấy ma giữa ban ngày, lập tức đẩy mạnh Hà Hồng ra khỏi người.

Người ta nói, không gì có thể xuất hiện trong mơ thường xuyên hơn những ký ức tồi tệ và đau đớn nhất trong cuộc đời, ngoại trừ những điều mà chúng ta khao khát nhưng không thể có được.

Nhưng mà đã nửa đời người rồi, Tiêu Lương từng vô số lần mơ thấy cảnh tượng năm 1994, khi hắn bị Hà Hồng vu oan tội cưỡng hiếp bất thành. Nhưng chưa bao giờ giấc mơ ấy lại chân thực như lúc này.

Cơn đau đầu do rượu còn sót lại, tựa như có ai đó đang dùng búa gỗ gõ liên hồi vào sau gáy.

Ánh nắng sớm mờ ảo xanh nhạt len lỏi qua khung cửa sổ thủy tinh, hòa cùng tiếng gà gáy rộn rã từ những xóm làng xa gần. Trong phòng, mùi nôn mửa chua loét của đêm qua vẫn còn vương vấn, hòa quyện với hương thơm đặc trưng của Hà Hồng tạo nên một thứ mùi vị kì lạ.

Hà Hồng đột nhiên bị đẩy ra, lưng đập mạnh vào thành giường gỗ. Sau thoáng chốc kinh ngạc, cô vội vàng kéo chăn che người, để lộ một phần bắp đùi trắng nõn, tròn trịa.

Năm 1994, Hà Hồng hẳn là 28 tuổi, nhưng làn da vẫn mềm mại, trắng sáng như thiếu nữ.

Tiêu Lương cuống cuồng bò dậy, vơ vội quần áo trên tủ đầu giường rồi đẩy cửa chạy ra sân. Vừa lảo đảo mà đi, hắn vừa luống cuống mặc quần áo, đầu óc ong ong, chẳng nghe rõ Hà Hồng đang la hét điều gì trong phòng.

Ngay trong giây phút sắp kéo mở cổng, Tiêu Lương chợt nghĩ, nếu đây không phải là mơ, liệu có phải kẻ chủ mưu hãm hại hắn, Tiếu Dụ Quân, đang đợi sẵn ở bên ngoài, chờ hắn đẩy cửa chạy ra?

Nhưng, cho dù Tiếu Dụ Quân có đang ôm cây đợi thỏ đi chăng nữa, thì làm sao chứng minh đây không phải là mơ?

Đầu óc Tiêu Lương rối như tơ vò, lại như vừa bị sét đánh, hắn đứng đờ đẫn giữa sân, chẳng biết phải làm sao.

Ngay khi hắn định trèo tường bỏ trốn, cánh cổng sân bất ngờ bật mở, vang lên kẽo kẹt. Tiếu Dụ Quân thân hình cao lớn vạm vỡ, xông vào, duỗi tay phải tóm lấy cổ áo của hắn:

"Mày giỏi lắm cái thằng khốn nạn này, Hà Hồng thấy mày ăn nhậu say xỉn, có ý tốt giữ mày ở lại nhà chăm sóc, thế mà mày lại dám ước hiếp cô ấy!"

Nhìn thấy kẻ đầu sỏ kiếp trước hại hắn dính hiềm nghi cưỡng dâm mà nửa đời người cũng không thể rửa sạch được, hại hắn bị nhốt trong trại giam nửa năm, giờ phút này máu trong xương trong cốt Tiêu Lương như bị châm lửa đốt lên, ôm lấy tức giận trong lòng, hắn nhấc chân liền đạp mạnh vào bụng dưới của Tiếu Dụ Quân.

Tiêu Lương vẫn còn hơi say, cơ thể lâng lâng khó chịu. Cú đạp thứ nhất lại bị Tiếu Dụ Quân tránh được, nhưng hắn không do dự, lại nhấc chân đạp mạnh vào hông Tiếu Dụ Quân.

Nưm 1994, chính là Tiếu Dụ Quân đã chỉ điểm Hà Hồng vu oan cưỡng dâm cho hắn. Cho dù sau đó vì không đủ bằng chứng, nên Tiêu Lương được xử trắng án, nhưng khi trở lại vị trí công tác ở Vân Xã, tiền đồ của hắn đã hoàn toàn mờ mịt. Không những vậy, Tiếu Dụ Quân còn không ngừng sai khiến người khác bôi nhọ, gây sự với hắn.

Suốt khoảng thời gian đó, trong lòng Tiêu Lương chất chứa đầy phẫn uất, tính cách trở nên nóng nảy, dễ cáu gắt, hở ra là đánh nhau với người khác. Hắn còn cắn răng chịu đựng, khổ luyện tán đả một thời gian dài - nỗi khát khao tuổi trẻ trong hắn là khao khát dùng bạo lực để giải quyết mọi vấn đề.

Mặc dù Tiêu Lương đã rèn luyện thân thể từ thời đại học, sức lực vẫn được, nhưng dù sao hiện tại hắn vẫn chưa có được thể chất cường tráng như người đã tập luyện tán đả trong thời gian dài. Rượu bia khiến cơ thể uể oải, một đạp kia chẳng những không đá ngã được Tiếu Dụ Quân, mà cổ áo còn bị gã túm một cái.

May mắn là, những tháng ngày khổ luyện tán đả đã ăn sâu vào tiềm thức của Tiêu Lương, kinh nghiệm chiến đấu phong phú giúp hắn phản ứng cực nhanh. Hắn thuận thế tung một cú đấm vào tai trái Tiếu Dụ Quân, khiến gã choáng váng, loạng choạng suýt ngã.

Bạn đang đọc Tân Quan Lộ Thương Đồ (Dịch) của Canh Tục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.