Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác nhân chưa chắc ác báo (2)

Phiên bản Dịch · 1046 chữ

Thế nhưng khối tài sản của gã càng ngày càng bành trướng. Đến những năm 2000, gã đã sở hữu khối tài sản hàng trăm triệu tệ. Đến năm 2012, gã lọt vào danh sách những người giàu nhất Trung Quốc do tạp chí Hồ Nhuận bình chọn.

Những quan chức cấu kết, làm việc xấu với gã cũng lên như diều gặp gió, thăng tiến rất nhanh trên con đường quan lộ.

Trần Thân từ đồn trưởng đồn công an thị trấn, bảy năm sau đã được đề bạt lên làm Phó Giám đốc Sở Công an thành phố Đông Châu, sau đó an nhàn về hưu.

Đỗ Học Binh từ trạm trưởng quản lý nhà ga, một đường thăng tiến lên chức Phó Huyện trưởng huyện Sư Sơn. Bảy năm sau, tuy bị phát hiện tham ô, nhận hối lộ, lĩnh án tù nhưng hắn ta chỉ phải ngồi tù ba năm. Sau đó, hắn ta được tại ngoại, "lắc mình" một cái trở thành Phó Tổng Giám đốc Tập đoàn Tiêu Thị, hưởng mức lương cao của tập đoàn.

Tuy Tiếu Dụ Quân bị Lâm Học Đồng - chồng của Hà Hồng - chém trọng thương vào năm 2005, nhưng thú vui bệnh hoạn của gã vẫn không hề suy giảm. Thậm chí hơn mười năm sau, gã còn bị tố cáo xâm hại trẻ vị thành niên.

Nhưng lúc bấy giờ, Tiếu Dụ Quân đã rất giàu có, quyền lực ngập trời. Tập đoàn Tiêu Thị với khối tài sản hàng chục tỷ tệ đã giăng một mạng lưới bảo vệ vững chắc cho gã, khiến gã càng thêm ngông cuồng, không ai có thể động được đến gã.

Kiếp trước tuy Tiêu Lương không cam lòng bị người ta vu cáo hãm hại, luôn ấp ủ ý định thu thập bằng chứng phạm tội của những kẻ này, đòi lại công bằng cho bản thân nhưng thế đơn lực bạc, cuối cùng hắn cũng chẳng làm gì được Tiếu Dụ Quân và đồng bọn.

Tuy nhiên sau vụ việc Lâm Học Đồng tấn công Tiếu Dụ Quân, Hà Hồng đã không còn chung sống với gã nữa. Thậm chí, cô còn đưa con gái rời khỏi thành phố Đông Châu đến tìm đến hắn, cầu xin sự tha thứ cho lỗi lầm năm xưa.

Nhưng lúc bấy giờ, làm sao Tiêu Lương có thể tha thứ cho Hà Hồng?

Tiêu Lương vẫn còn nhớ như in đêm hôm đó, trời mưa tầm tã. Hắn như kẻ mất trí, ném thẳng gạt tàn thuốc vào mặt Hà Hồng. Sau đó, hắn xé toạc quần áo của cô, muốn trút bỏ mọi oán hận, kìm nén bấy lâu nay, muốn trút bỏ cả sự khao khát, thèm muốn thể xác đẹp đẽ của cô, để trả thù cho những gì mình phải gánh chịu trong suốt những năm tháng qua.

Nhưng rồi lý trí đã chiến thắng cảm xúc. Tiêu Lương ôm chặt lấy Hà Hồng, toàn thân run rẩy, đẩy cô ra khỏi phòng, đẩy cô ra khỏi cuộc đời mình, để mặc cô đứng đó giữa cơn mưa tầm tã.

Kể từ đó, Hà Hồng biến mất khỏi cuộc đời Tiêu Lương, chỉ để lại cho hắn một bức thư.

Mãi cho đến khi tình cờ gặp mặt Lâm Hi trong khuôn viên trường Đại học Kinh tế Tài chính của tỉnh thì Tiêu Lương mới biết, sau khi rời khỏi Đông Châu, Hà Hồng đã đưa con gái đến thành phố khác sinh sống, mở một quán ăn nhỏ. Còn Lâm Học Đồng đã chết vì bạo bệnh trong tù vào năm 1996.

Tiêu Lương từng có ý định tiếp cận Lâm Hi nhưng cuối cùng vẫn không thể vượt qua được rào cản trong lòng, đành lựa chọn rời xa cô bé kia.

Tuy nhiên, hắn vẫn âm thầm theo dõi cuộc sống của Hà Hồng.

Hà Hồng không hề bị ảnh hưởng bởi vết sẹo trên trán sau cú ném gạt tàn năm đó. Làn da cô trắng trẻo, gương mặt xinh đẹp, vóc dáng thon gọn, dù đã ngoài bốn mươi nhưng cô vẫn giữ được nét đẹp mặn mà, quyến rũ. Người theo đuổi cô nhiều vô số kể nhưng Hà Hồng vẫn lựa chọn sống một mình.

Nếu như hận thù của Tiêu Lương dành cho Hà Hồng có phần phức tạp vì liên quan đến Lâm Hi thì thù hận của hắn với Tiếu Dụ Quân có thể nói là khắc cốt ghi tâm.

Trùng sinh trở về trước năm 1994, ngoài việc minh oan cho bản thân thì điều mà Tiêu Lương khao khát nhất chính là tống cổ được Tiếu Dụ Quân - kẻ chủ mưu hãm hại hắn - vào tù. Chỉ có như vậy thì hắn mới có thể trút bỏ được gánh nặng trong lòng.

Tiêu Lương hiểu rất rõ, để làm được điều đó, trước tiên, hắn phải có trong tay bằng chứng phạm tội của Tiếu Dụ Quân, bằng chứng về việc gã chiếm đoạt tài sản của nhà máy nước trái cây Nam Đình.

Những bằng chứng này không chỉ có thể giúp hắn phản bác lại lời khai của Tiếu Dụ Quân và Hà Hồng mà quan trọng hơn, nó có thể khiến Tiếu Dụ Quân bị điều tra, thậm chí là phải ngồi tù.

Tất nhiên, Tiêu Lương cũng hiểu rất rõ, việc thu thập được bằng chứng tố cáo chưa phải là tất cả.

Chuyện "dân đen kiện quan" ở thập niên 90 không hề đơn giản.

Nếu Tiêu Lương ngây thơ đưa bằng chứng phạm tội cho cơ quan chức năng ở huyện Sư Sơn hoặc thành phố Đông Châu, rất có thể những tài liệu này sẽ bị "đá" qua "đá" lại giữa các cấp, các ngành, cuối cùng lại trở về thị trấn Vân Xã, nơi Tiếu Dụ Quân đang nắm quyền sinh quyền sát.

Đó là còn chưa kể đến trường hợp tài liệu bị "thất lạc" hoặc bị một số cá nhân có ý đồ "âm thầm xử lý" do bị Tiếu Dụ Quân mua chuộc.

Muốn tống cổ được Tiếu Dụ Quân, Tiêu Lương phải tìm được người đủ tin cậy, đủ bản lĩnh để giao phó những tài liệu này.

Bạn đang đọc Tân Quan Lộ Thương Đồ (Dịch) của Canh Tục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.