Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác nhân chưa chắc ác báo

Phiên bản Dịch · 1084 chữ

"..." Lâm Hi bĩu môi, im lặng cúi đầu, có chút chán nản.

Thực ra Hà Hồng nhảy dây rất đẹp, động tác nhẹ nhàng, uyển chuyển. Nhưng khi dạy con gái nhảy dây, cô chỉ chăm chăm nhắc nhở con bé tăng tốc độ.

Trước đây, Tiêu Lương từng nghe Hà Hồng nhắc đến chuyện này. Giờ phút này, vừa nhìn thấy Lâm Hi nhảy dây, hắn liền biết vấn đề nằm ở đâu.

Nói trắng ra chính là Hà Hồng không biết dạy con.

Lâm Hi dậy thì sớm, khi nhảy dây thường có thói quen ưỡn ngực, cong lưng. Tốc độ càng nhanh thì động tác dưới chân càng trở nên lóng ngóng, vụng về. Thậm chí có lúc còn bị vấp dây, ngã sõng soài, làm sao có thể đạt điểm cao được chứ?

Tiêu Lương vừa lân la hỏi han chuyện ở thị trấn Túc Thành với mẹ Hà Hồng, vừa chỉ điểm cho Lâm Hi. Hắn bảo cô bé ban đầu nên nhảy chậm rãi, đảm bảo động tác nhịp nhàng, đều đặn, sau đó còn đích thân làm mẫu vài lần.

Tìm được phương pháp đúng đắn, lại thêm việc chăm chỉ luyện tập, Lâm Hi tiến bộ rất nhanh. Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, thành tích nhảy dây của cô bé đã được cải thiện đáng kể.

Tiêu Lương lại rút một điếu thuốc ngậm vào miệng, thản nhiên rút bao diêm đã vứt hai que để mẹ Hà Hồng nhìn thấy, hai que diêm cháy dở gần hết mà vẫn chưa châm được lửa.

Cô bé trước nay vẫn luôn vụng về khi nhảy dây nhưng dưới sự hướng dẫn của Tiêu Lương, chỉ trong vòng mười, hai mươi phút ngắn ngủi đã có sự tiến bộ rõ rệt. Mẹ Hà Hồng nhìn chàng trai trẻ với ánh mắt đầy thiện cảm, lẩm bẩm một câu: "Cậu thanh niên này hút thuốc ít đi thì hơn." Thế nhưng bà ta vẫn xoay người vào nhà lấy que diêm khác cho hắn.

Tiêu Lương kẹp điếu thuốc trên tay, nhìn cô bé với đôi mắt sáng long lanh như hai hòn bi ve, nói: "Chính quyền thị trấn đang bí mật điều tra việc làm ăn của Tiếu Dụ Quân - quản đốc nhà máy nước trái cây. Chú là người phụ trách việc này. Cháu thấy Tiếu Dụ Quân có phải người tốt không? Hắn có bắt nạt cháu không?"

Ánh mắt cô bé thoáng chốc xẹt qua một tia kinh ngạc nhưng rồi lại do dự lắc đầu.

Tiếp xúc trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, đương nhiên Tiêu Lương không trông mong mình có thể hỏi được điều gì.

Nhìn thấy mẹ Hà Hồng cầm que diêm đi ra, Tiêu Lương ra hiệu cho Lâm Hi giữ bí mật, nhận lấy que diêm châm thuốc. Trong lòng hắn không khỏi suy đoán ý nghĩa ẩn chứa sau thái độ bất an của cô bé.

...

Trở về khách sạn, Tiêu Lương trằn trọc mãi không ngủ được.

Gương mặt ngây thơ, trong sáng của Lâm Hi sau bảy, tám năm cứ hiện lên trong giấc mơ rồi lại bất chợt biến thành hình ảnh Hà Hồng với vẻ đẹp mặn mà, đẫy đà lúc say rượu đang nằm trên người hắn.

Bị những giấc mơ như vậy giày vò, Tiêu Lương mất ngủ. Hắn lặng lẽ nhìn ra khung cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm thăm thẳm.

Tiếu Dụ Quân là kẻ chủ mưu hãm hại, còn Hà Hồng chính là người trực tiếp tố cáo hắn.

Mặc dù Tiêu Lương biết trước năm 1994, ở Vân Xã thậm chí cả huyện Sư Sơn, không ít quan chức đã bị Tiếu Dụ Quân mua chuộc, tiếp tay cho gã chiếm đoạt tài sản của cả tập thể để mở xưởng mới, nhận thầu các công trình xây dựng... Nhưng những kẻ trực tiếp tham gia vu oan giá họa cho hắn, đến nay hắn mới chỉ có thể xác định được người đó là Trần Thân - đồn trưởng đồn công an của thị trấn và Đỗ Học Binh - trạm trưởng quản lý nhà ga, đây chính là hai kẻ đã ép hắn uống rượu đêm hôm đó.

Nhưng cái xã hội này, đâu phải cứ làm điều ác là sẽ bị trừng phạt.

Trước nay Tiếu Dụ Quân vốn là kẻ ngang ngược, hống hách ở Vân Xã. Trần Thân và đám người kia đều là anh em chí cốt với gã nên cũng có chút tiếng tăm ở huyện Sư Sơn. Sau này, gã được một số lãnh đạo chủ chốt trên thị trấn nâng đỡ rồi được bổ nhiệm làm Bí thư Đảng ủy thôn Nam Đình, đến năm 1994, trên cơ bản gã đã thâu tóm nhà máy nước trái cây Nam Đình.

Tuy Tiêu Lương được minh oan, trở về thị trấn Vân Xã nhưng Tiếu Dụ Quân đã thao túng, thay đổi hoàn toàn, biến nhà máy nước trái cây thành của riêng. Gã không có ý định phát triển nhà máy mà tiếp tục bòn rút, vắt kiệt giá trị của nó, cuối cùng để lại một khoản nợ khổng lồ cho thôn Nam Đình và thị trấn Vân Xã.

Nhưng những điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc tích lũy tài sản cá nhân của Tiếu Dụ Quân, cũng không ngăn cản gã tiếp tục móc nối, lôi kéo quan chức cấp cao hơn ở huyện, ở thành phố. Trong làn sóng tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước đợt tiếp theo, gã ngang nhiên thâu tóm, chiếm đoạt tài sản công. Thậm chí, gã còn cấu kết với một số phần tử bất hảo, thao túng thị trường vật liệu xây dựng ở Sư Sơn, độc quyền bao thầu các công trình xây dựng, trắng trợn thâu tóm, bành trướng thế lực sang lĩnh vực khai thác khoáng sản, bất động sản, tích lũy khối tài sản bất chính khổng lồ.

Trong quá trình đó, đương nhiên Tiếu Dụ Quân đã gây ra những thiệt hại vô cùng nghiêm trọng cho sự phát triển kinh tế của huyện Sư Sơn và thành phố Đông Châu.

Vì khai thác khoáng sản bừa bãi, tàn phá môi trường sinh thái, xây dựng hàng loạt dự án kém chất lượng, gây lãng phí, thất thoát ngân sách nhà nước, khiến hàng vạn hộ gia đình lâm vào cảnh khốn cùng, không chốn dung thân.

Bạn đang đọc Tân Quan Lộ Thương Đồ (Dịch) của Canh Tục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.