Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác nhân chưa chắc ác báo (3)

Phiên bản Dịch · 1062 chữ

Cha hắn - Trần Phú Sơn từng là Bí thư Thành ủy hiện đang vướng vào vòng lao lý, người người xa lánh, e là không thể giúp được gì nhiều cho hắn vào lúc này.

Hay là trực tiếp liên lạc với trung tâm dưỡng lão của cán bộ lão thành tỉnh nhỉ?

Nhưng Tiêu Lương vẫn chưa biết liệu sau khi được đưa đi cấp cứu, ông lão có chủ động liên lạc với chính quyền địa phương, cung cấp thông tin về việc hắn là người bị tình nghi bỏ trốn khỏi hiện trường vụ tai nạn hay không.

Hoặc là nhân lúc này, hắn vạch trần tội ác xâm hại Lâm Hi và các bé gái khác của Tiếu Dụ Quân?

Tuy nhiên, qua cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Lâm Hi vào tối qua, cùng với việc nhớ lại những gì Hà Hồng và Lâm Học Đồng từng kể, Tiêu Lương phỏng đoán có lẽ Tiếu Dụ Quân mới chỉ nhen nhóm có ý đồ với Lâm Hi, thậm chí còn có những hành vi động chạm nhưng vẫn chưa đến mức cấu thành tội xâm hại tình dục.

Bằng không, Hà Hồng không chỉ dè chừng Tiếu Dụ Quân mà đã sớm rời bỏ gã, chứ không phải ngày ngày vất vả đưa đón con gái sang nhà bà ngoại ngủ.

Muôn vàn suy nghĩ quay cuồng trong đầu, Tiêu Lương chẳng còn chút buồn ngủ nào nữa. Ngoài cửa sổ, trời đã sáng hẳn. Hắn quyết định nhân lúc này phải tìm cho bằng được chứng cứ phạm tội của Tiếu Dụ Quân để chứng minh gã có dấu hiệu tham ô tài sản của tập thể.

Tiêu Lương canh giờ chạy đến tiệm tạp hóa đối diện nhà mẹ đẻ Hà Hồng, mua một túi bánh bao hấp rồi ngồi trong tiệm vừa chậm rãi ăn vừa quan sát. Chờ cho đến khi mẹ Hà Hồng và Lâm Hi xách túi lớn túi nhỏ đi ra khỏi sân, hắn mới men theo con đường khác chạy nhanh đến trạm xe buýt ở ngã tư đầu phố.

"Cháu chào thím, thím đưa Tiểu Hi đi học à?"

Nhìn thấy xe buýt sắp vào bến, Tiêu Lương nhiệt tình nhận lấy chiếc cặp nặng trịch từ tay mẹ Hà Hồng, chen vào trong xe buýt từ cửa sau. Chẳng để bà ta kịp từ chối, hắn đã trả tiền vé cho người bán vé.

"Hai vé đến trấn Vân Xã, một vé đến thôn Tây Vu Đôn!"

Mặc dù Tiếu Dụ Quân cùng đồng bọn đã giăng lưới ở Vân Xã chờ hắn chui đầu vào rọ nhưng đám chó săn của gã có đông đảo đến đâu cũng không thể nào giám sát hết mọi ngóc ngách của thị trấn.

Hai vé đến Vân Xã là mua cho mẹ Hà Hồng và Lâm Hi, còn vé đến Tây Vu Đôn là của Tiêu Lương.

Giờ này hành khách đi xuống nông thôn rất ít, Tiêu Lương, mẹ Hà Hồng và Lâm Hi ngồi xuống hàng ghế cuối xe buýt, trò chuyện rất vui vẻ.

Tiêu Lương vốn sở hữu nét mặt hiền lành, dễ mến, lại khéo ăn nói. Cộng thêm việc hắn giúp đỡ Lâm Hi tối qua, chờ đến khi xe buýt chạy đến thôn Tây Vu Đôn, mẹ Hà Hồng đã coi hắn như con ruột, hận không thể moi hết ruột gan ra cho hắn, tất nhiên bao gồm cả việc tiết lộ nơi làm việc của đứa con rể Lâm Học Đồng.

Thế nhưng khi nhắc đến Lâm Học Đồng, sắc mặt mẹ Hà Hồng lại có chút khó nói.

"Trạm tiếp theo là thôn Tây Vu Đôn, hành khách xuống xe vui lòng chuẩn bị!" Giọng nói đều đều, vô cảm của người bán vé vang lên.

Tiêu Lương nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tấm biển trạm xe màu xanh trắng đơn độc đứng trước dãy nhà cấp bốn tự xây ven đường tỉnh lộ.

Dãy nhà có bảy, tám gian, phía sau là khoảng sân nhỏ nối liền nhau. Trên vách tường, những tấm biển hiệu được quét vôi trắng, viết chữ đỏ chói loang lổ "Đại lý bán buôn Cố Hùng", "Cửa hàng cắt tóc Bình Hầu", "Cửa hàng may mặc Hiểu Hồng", "Quán nhậu Nhị Ma Tử"...

Bảy, tám thôn dân mang theo bao tải, giỏ tre ngồi dọc ven đường, bày bán la liệt nào rau củ quả tươi mới hái, nào tôm cá đồng còn tươi, rao bán cho khách qua đường.

Mặt tiền của đại lý bán buôn là lớn nhất, trước cửa là khoảng sân xi măng rộng rãi, những chồng bia chất lên cao ngất dựa vào bức tường.

Mặc dù mới chỉ tám giờ sáng nhưng trước cửa đại lý bán buôn đã có người dựng bàn cờ, vài người rảnh rỗi đứng xem xung quanh.

Dãy nhà cấp bốn này chính là trung tâm thương mại, văn hóa và là nơi giao lưu tin tức của thôn Tây Vu Đôn, thị trấn Vân Xã vào năm 1994.

Không nhận thấy điều gì bất thường quanh đây, Tiêu Lương đứng dậy chào tạm biệt hai bà cháu, theo thói quen đưa tay vuốt nhẹ bím tóc đen nhánh, mượt mà của Lâm Hi.

Cảm nhận được thân thể cô bé bỗng khựng lại, Tiêu Lương khẽ mỉm cười, đợi xe dừng hẳn liền nhanh chóng xuống xe. Tuy rằng kiếp trước Lâm Hi chưa bao giờ nói rõ lý do nhưng cô bé luôn tỏ vẻ chán ghét việc hắn chạm vào bím tóc của mình.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ý đồ xấu của Tiếu Dụ Quân với Lâm Hi bắt đầu từ những hành động nhỏ nhặt như vậy, hoặc cũng có thể chỉ dừng lại ở đó.

Tiêu Lương bước đến trước đại lý bán buôn, liếc mắt nhìn Cố Hùng - ba của Cố Bồi Quân - đang ngồi vắt chân chữ ngũ trên chiếc ghế bố sau quầy, tay cầm chiếc radio cũ kỹ nghe Đơn Điền Phương kể chuyện.

Tiêu Lương không vội vàng bước vào mà kiên nhẫn đứng ở sân, giả vờ xem đánh cờ, lắng nghe những người xem cờ và người bán hàng rong bên cạnh bàn tán xôn xao về “đại án” chấn động Vân Xã hai ngày nay.

Bạn đang đọc Tân Quan Lộ Thương Đồ (Dịch) của Canh Tục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.