Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ẩn náu tại thị trấn nhỏ

Phiên bản Dịch · 1054 chữ

Cho đến khi chiều muộn, Tiêu Lương mới rời khỏi phòng, xuống lầu tán gẫu với ông chủ nhà nghỉ to béo trên dưới 40 tuổi, nhờ đó bổ sung thêm một vài thông tin còn thiếu sót về tình hình thị trấn Túc Thành lúc này.

Sau đó, hắn ghé vào một tiệm cắt tóc bên đường, yêu cầu cắt kiểu tóc đang thịnh hành ở Hồng Kông, Đài Loan khoảng hai năm nay. Cuối cùng, hắn ghé qua vài cửa hàng, sắm sửa mũ lưỡi trai, áo khoác xám đậm, quần jean, áo phông, dao cạo râu, túi vải và một số dụng cụ nhỏ gọn, nhìn có vẻ bình thường nhưng lại rất hữu dụng.

Sau khi tốt nghiệp, Tiêu Lương đến Vân Xã làm việc, người nhà không cần hắn giúp đỡ nên tiền lương đều do hắn tự mình quản lý, hắn không có thói quen gửi ngân hàng. Cũng may là trong ví của hắn vẫn còn hơn bốn trăm đồng, chừng này đã đủ để được coi là số tiền lớn vào thời điểm này, cũng đủ để hắn không phải lo lắng về chuyện tiền bạc.

Đầu tháng sáu, tiết trời đã bắt đầu nóng bức, người người đều mặc áo sơ mi hoặc áo phông cho mát mẻ.

Tiêu Lương vốn có thân hình cao gầy, hiện tại vẫn chưa cường tráng sau thời gian khổ luyện như kiếp trước, muốn tránh mặt người quen thì hắn phải mặc quần jean, áo khoác để trông bản thân có da có thịt một chút.

Cũng may râu cằm đã mọc tương đối nhiều, bình thường ở trấn trên, ngày nào hắn cũng cạo sạch sẽ, giờ đã hai ngày không cạo, cộng thêm vài vết trầy xước do đánh nhau hôm trước thì chỉ cần xử lý một chút, không để bản thân quá lôi thôi là đủ khiến người ta khó nhận ra hắn rồi.

Vết bầm tím trên mặt đã gần như biến mất hoàn toàn.

Đợi trời tối hẳn, Tiêu Lương thay quần jean, mặc áo khoác, cầm mũ trên tay giống như mấy cậu thanh niên thời thượng trên trấn, rảo bước ra khỏi nhà nghỉ đến thẳng một tiệm quà vặt đối diện đồn công an. Hắn gọi một bát mì bò, vừa ăn vừa quan sát khoảng sân rộng bên kia.

Năm đó, sau khi được thả, mặc dù không thu thập đủ chứng cứ phạm tội của đám người Tiếu Dụ Quân nhưng Tiêu Lương cũng điều tra được một số chuyện.

Ví dụ như mẹ con Hà Hồng đang sống ở căn nhà cũ nát nằm sát vách đồn công an. Hắn biết rất rõ lý do vì sao khoảng thời gian này sau khi tan học, Hà Hồng đều đón con gái về nhà mẹ đẻ nghỉ ngơi.

Mà Hà Hồng cũng ngủ lại ở đó, sáng hôm sau lại nhờ mẹ đưa con gái đến trường. Liệu hôm nay có ngoại lệ hay không?

Tiêu Lương thong thả ăn hết bát mì, thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường. Đồng hồ điểm sáu giờ rưỡi, một chiếc xe Suzuki từ ngoài phố rẽ vào con hẻm phía đối diện.

Hà Hồng dừng xe máy trước cửa, chống chân phải xuống đất, dùng sức nhấc chiếc xe máy vượt qua bậc thềm cao ở cửa, chiếc váy dài bó sát phác họa đường cong cơ thể mê người kia, mí mắt Tiêu Lương khẽ run rẩy một chút.

Mặc dù Hà Hồng là người trực tiếp hãm hại hắn nhưng Tiêu Lương không thể phủ nhận, cô là một người phụ nữ rất quyến rũ. Vóc dáng cao ráo, thon thả, toát lên vẻ mặn mà, đẫy đà của một người phụ nữ trưởng thành.

Nói theo cách dân dã là gầy nhưng không phải ‘que củi’.

Thời điểm Tiêu Lương mới đến trấn Vân Xã, Hà Hồng cũng được điều động từ thôn Nam Đình lên văn phòng chính đảng làm việc một khoảng thời gian. Bàn làm việc của hai người lúc đó nằm sát nhau.

Tiêu Lương sinh năm 1973.

Sau năm 1976, vì cha mẹ là đơn vị nòng cốt, ngày thường bận rộn công việc nên chẳng mấy khi có thời gian quan tâm đến hắn, khi đó mấy trường mầm non còn chưa kịp khôi phục.

Khi đó anh trai Tiêu Tiêu đang học tiểu học, mỗi ngày đều bị ép dắt theo cậu em trai đến trường. Không ngờ, Tiêu Lương học ghép vần, tính toán rất nhanh, khả năng tiếp thu hơn rất nhiều người, không thua kém anh trai là bao.

Đến năm học mới, cha mẹ quyết định cho Tiêu Lương đi học luôn. Tuy hắn nhỏ hơn anh trai ba tuổi nhưng cậu bé chỉ học sau anh trai có một lớp.

Việc đi học sớm hơn bạn bè đồng trang lứa hai năm khiến tâm lý Tiêu Lương trưởng thành chậm hơn. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không rung động trước vẻ đẹp của Hà Hồng đang độ xuân sắc.

Chỉ là khi đó, suy nghĩ của Tiêu Lương vẫn còn non nớt, đơn thuần, hắn luôn tâm niệm việc có ý đồ với phụ nữ đã có chồng là tội lỗi, không thể chấp nhận được.

Khi đó Hà Hồng đang theo học lớp tại chức, thường xuyên nhờ Tiêu Lương chỉ bài. Hắn luôn giữ khoảng cách nhất định với cô. Sau này, khi Hà Hồng trở về thôn, Tiêu Lương nhận thấy mối quan hệ giữa cô và Tiếu Dụ Quân có gì đó không bình thường nên mới càng cố tình xa cách.

Trong thời gian hắn phụ trách kiểm toán tài chính của nhà máy nước trái cây Nam Đình, Hà Hồng nhiều lần chủ động “bật đèn xanh” với hắn, ví như cô sẽ cố tình ngồi gần khi đi xe, áp sát đùi hoặc mông vào người hắn, khi cùng ăn cơm thì cô sẽ cố tình để chân chạm vào chân hắn...

Lúc đó Tiêu Lương vẫn còn non nớt, hắn nào đã từng trải qua những chuyện như này?

Hắn chỉ biết đỏ mặt tía tai né tránh, hoặc giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Bạn đang đọc Tân Quan Lộ Thương Đồ (Dịch) của Canh Tục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.