Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ cảnh sát nhiệt huyết (3)

Phiên bản Dịch · 1094 chữ

"Không phải anh đã nói rồi sao, Tiêu Lương gặp chuyện như vậy nên nhất thời hoảng loạn, nhìn thấy cơ hội bỏ trốn thì làm sao mà không chạy? Hơn nữa trong điện thoại, chẳng phải Tiêu Lương đã nói muốn cảnh sát Tùy đến Vân Xã để áp giải nó đi đầu thú sao? Tại sao em lại không hiểu..."

Tiêu Lương đứng trong buồng điện thoại, nhìn anh trai mình cuống quýt tranh luận với Điền Văn Lệ - cô gái suýt chút nữa đã trở thành chị dâu hắn kiếp trước, nhìn khuôn mặt xinh đẹp lúc này không giấu nổi vẻ khinh thường, lạnh lùng của cô ta, trong lòng hắn nở một nụ cười lạnh.

Tuy rằng anh trai hắn bị tổn thương sâu sắc nhưng kiếp trước, Tiêu Lương không hề cảm thấy áy náy với việc Điền Văn Lệ chia tay anh trai hắn.

Điền Văn Lệ là cô gái xinh đẹp, có xuất thân tốt nhưng sau vụ án Trần Phú Sơn hai năm trước, cha hắn bị cách chức rồi bị điều chuyển công tác sang viện nghiên cứu lịch sử Đảng, Điền Văn Lệ đã tỏ rõ thái độ khinh thường với anh trai hắn.

Chuyện của hắn chỉ là giọt nước tràn ly khiến Điền Văn Lệ hạ quyết tâm chia tay mà thôi.

Tiêu Lương nhìn Điền Văn Lệ lạnh lùng đạp xe rời đi, tuy anh trai hắn có chút đau lòng nhưng chắc cũng không để trong lòng, chắc hẳn là do anh ấy vẫn cho rằng đây chỉ là một cuộc cãi vã bình thường, cơn giận của Điền Văn Lệ qua đi thì hai người bọn họ lại làm hòa mà thôi.

Chờ anh trai bước vào chung cư, Tiêu Lương không dám gọi điện về nhà nữa vì sợ cha sẽ nhận ra điều bất thường rồi làm hỏng kế hoạch. Hắn rời khỏi buồng điện thoại, leo lên một chiếc xe buýt.

Theo thói quen, Tiêu Lương định bước lên xe buýt, nhìn thấy chỗ cửa xe trống trơn không có hộp đựng tiền xu, hắn mới sực nhớ ra đây là thời đại của những người bán vé trên xe buýt.

Mẹ kiếp cái thời đại này, dù hắn có cố gắng nhớ lại hồi ức thế nào suốt một, hai ngày qua thì chắc chắn vẫn có sai sót xảy ra.

“Đến trường sư phạm!” Tiêu Lương di chuyển đến cửa sau, móc một đồng xu đưa cho người bán vé.

Mặc dù Túc Thành và Vân Xã cùng thuộc huyện Sư Sơn nhưng hai thị trấn này vốn rất gần nội thành nên đã có tuyến xe buýt, bắt đầu từ trường sư phạm, ra ngoại ô thành phố đến cầu Hoàng Kiều là đã đến trấn Túc Thành, trạm cuối cùng là thôn Nam Đình ở trấn Vân Xã.

Hiện tại đã qua giờ cao điểm, trên xe buýt vắng hoe chẳng có nhiều người.

Người bán vé là người phụ nữ trung niên có gương mặt tối đen, nước da rám nắng đang ngồi sừng sững như pho tượng trên ghế. Bà ấy liếc nhìn Tiêu Lương một cái, ngón tay múp míp xé “xoẹt” một tấm vé đưa cho hắn.

Xe buýt chạy dọc theo quốc lộ 9 khoảng năm, sáu cây số, vượt qua dãy núi Túc Vân cao ngất khoảng ba, bốn trăm mét, đến khi nhìn thấy phong cảnh hùng vĩ hai bên đường thì cũng là lúc xe buýt tiến vào địa phận thị trấn Túc Thành.

Thị trấn Túc Thành tọa lạc ở phía nam dãy núi Túc Vân, phong cảnh hữu tình, lại gần nội thành Đông Châu nên phát triển nhộn nhịp hơn Vân Xã.

Khu trung tâm thị trấn chỉ vỏn vẹn một con đường giao nhau hình chữ thập, hai bên lác đác vài ngôi nhà hai tầng mới xây, còn lại chủ yếu là những căn nhà thấp bé cũ nát.

Hợp tác xã cung ứng và quỹ tín dụng nông thôn nằm ngay đầu phố, vẫn giữ nguyên kiểu kiến trúc hội trường từ những năm 60, 70. Nổi bật nhất thị trấn Túc Thành lúc này có lẽ là rạp chiếu phim mới xây vì tòa nhà mang dáng dấp hiện đại, khang trang.

Tiêu Lương tìm một nhà nghỉ tư nhân ven đường, vào năm 1994 ở thị trấn nhỏ như này thì việc thuê phòng không cần đăng ký rườm rà.

Đầu đường không có cửa hàng tiện lợi hay siêu thị như sau này mà chỉ có cửa hàng bán lẻ của hợp tác xã cung ứng và vài quầy hàng truyền thống bán quà vặt ngay giữa con phố, đến cả mì tôm Khang Sư Phụ cũng không thường thấy.

Cửa hàng bán lẻ của hợp tác xã cung ứng có đầy đủ đồ dùng cần thiết. Nhân viên bán hàng ngồi đằng sau quầy thấy Tiêu Lương đi vào, hai mắt tỏa sáng nhìn hắn nhưng rất nhanh đã dời đi, tập trung vào chiếc áo lông đang dệt trong tay hoặc tiếp tục nghe tin tức trên đài.

Tiêu Lương mua một chút thức ăn, nước uống và giấy bút rồi quay về nhà nghỉ. Cả buổi chiều, hắn ở lì trong phòng, cố gắng nhớ lại từng chi tiết vụ việc bị hãm hại năm xưa rồi ghi chép lại cẩn thận.

Hắn cố gắng kiềm chế không liên lạc với Viên Văn Hải.

Bởi vì lúc này trong mắt Viên Văn Hải, hắn chỉ là người chứng kiến anh ta say rượu lái xe dẫn đến tai nạn, cũng là kẻ tình nghi chạy thoát khỏi tay anh ta, hoàn toàn không có mối giao tình hai, ba mươi năm như kiếp trước.

Hắn cũng không liên lạc với Tùy Tịnh.

Sau khi vội vàng đuổi đến Vân Xã mà không thu hoạch được gì, ai biết tâm trạng Tùy Tịnh lúc này như thế nào?

Là tức giận vì bị hắn lừa? Hay là lo lắng hắn đã gặp chuyện bất trắc rơi vào tay đám người Tiếu Dụ Quân?

Tiêu Lương không trông chờ vào việc Tùy Tịnh có thể điều tra rõ chân tướng vụ án chỉ trong vài ngày, hắn chỉ hy vọng cô ấy sẽ nhận ra điểm đáng ngờ, từ đó lần theo manh mối, khuấy động vũng nước đục ở Vân Xã khiến đám người Tiếu Dụ Quân ở đầu trận tuyến rối loạn, phải dồn toàn lực chú ý ở Vân Xã.

Bạn đang đọc Tân Quan Lộ Thương Đồ (Dịch) của Canh Tục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.