Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ cảnh sát nhiệt huyết (2)

Phiên bản Dịch · 1057 chữ

Cho dù đã vô số lần tưởng tượng về việc có thể quay trở lại năm 1994 nhưng khi thực sự được sống lại, cảm giác khác biệt vẫn rất lớn.

Khoảng cách ba mươi năm khiến rất nhiều ký ức của hắn trở nên mơ hồ, hắn cần phải quan sát kỹ lưỡng, nhanh chóng làm quen lại từng chút một với cuộc sống của thời đại này.

Tất cả những điều này sẽ quyết định bước đầu tiên hắn có thể giải oan, sau đó tống Tiếu Dụ Quân và đồng bọn vào tù được không.

Nếu như sơ suất bị Tiếu Dụ Quân và đồng bọn tóm gọn, đưa hắn vào tù... chẳng phải rất mất mặt người trọng sinh sao?

Chờ đợi gần nửa tiếng, Tiêu Lương mới thấy cha hắn - Tiêu Trường Hoa - tiễn hai viên cảnh sát ra khỏi tòa nhà. Hắn thầm nghĩ với khoảng thời gian ấy, Tuỳ Tịnh hẳn đã mượn điện thoại nhà hắn để liên lạc lại với Viên Văn Hải.

Tiêu Lương không khỏi lo lắng, với kinh nghiệm điều tra phong phú, liệu Viên Văn Hải có chỉ ra sơ hở, ngăn cản Tuỳ Tịnh nóng nảy chạy thẳng đến Vân Xã hay không? Đây là điều mà hắn nhất định phải xác nhận.

Hiện tại hắn không có ai giúp đỡ, rất nhiều việc phải tự mình kiểm chứng.

Tuy nhiên nhìn dáng vẻ vội vàng của Tuỳ Tịnh đang chạy đi, Tiêu Lương tin rằng Viên Văn Hải không vạch trần một vài sơ hở trong lời nói của hắn.

Nếu không, với kỹ thuật điều tra đơn giản của năm 1994, cảnh sát có thể dễ dàng lần ra hai cuộc gọi của hắn được thực hiện từ đâu.

Đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Lương được nhìn thấy Tuỳ Tịnh ở cự ly gần như thế.

Ấn tượng đầu tiên của hắn về cô cảnh sát này là một cô gái có đôi chân rất dài ẩn sau lớp vải kaki của chiếc quần cảnh sát.

Có lẽ trong mắt người khác, đôi chân của Tuỳ Tịnh hơi thô một chút nhưng chiều dài thì không chê vào đâu được, cộng thêm cảm giác săn chắc, khỏe khoắn mỗi khi cô bước nhanh càng mang đến cảm giác quyến rũ chết người.

Trên nữa là gương mặt trái xoan trắng nõn, thanh tú như trăng rằm, đôi lông mày mảnh mai dưới ánh nắng càng thêm phần tinh xảo, không chút tì vết. Cuối cùng là bộ ngực đầy đặn, nảy nở theo từng bước chân vội vã của Tuỳ Tịnh, cho dù có mặc bộ đồng phục cảnh sát rộng thùng thình cũng không thể che giấu được.

Tuy rằng trước đây hắn vẫn thường nghe Viên Văn Hải than thở về cô học trò "ngực to óc ngắn", làm việc khiến anh ta đau đầu không thôi, nhưng lúc này Tiêu Lương lại cảm thấy Tuỳ Tịnh "ngực to óc ngắn" cũng rất đáng yêu.

Tuy nhiên, khi Tuỳ Tịnh dừng lại trước buồng điện thoại, móc chiếc máy nhắn tin trong túi ra xem, trái tim Tiêu Lương suýt chút nữa thì nhảy khỏi lồng ngực.

Tuỳ Tịnh thấy trong buồng điện thoại có người, cầm máy nhắn tin do dự một lát rồi sải bước rời đi. Cô ấy hoàn toàn không nhận ra nghi phạm mà mình đang tìm kiếm lúc này đang đứng ngay trong buồng điện thoại, tim hắn đập thình thịch vì lo lắng.

Một nam cảnh sát trẻ tuổi, trạc hai mươi tuổi, vội vàng đuổi theo Tuỳ Tịnh, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt, rõ ràng là kiểu người mới vào nghề, đang muốn lấy lòng cấp trên.

Tiêu Lương nhíu mày suy đoán, sau khi Tuỳ Tịnh gọi điện thoại cho hắn lần thứ hai, phải đến gần nửa tiếng sau mới rời đi, chắc chắn là cô ấy đã mượn điện thoại nhà hắn để liên lạc với Viên Văn Hải. Vậy tại sao lúc này cô lại lấy máy nhắn tin ra xem ngay trước buồng điện thoại? Chắc hẳn là có việc gì đó cần phải gọi điện thoại riêng?

Nhìn theo bóng Tuỳ Tịnh dừng lại ở trạm xe buýt ven đường một lúc rồi leo lên một chiếc xe buýt chạy ngang qua, nam cảnh sát trẻ tuổi cũng vội vàng chạy theo sau, không thèm ngoái đầu nhìn lại. Tiêu Lương có chút do dự, không biết có nên gọi điện về nhà một lần nữa hay không.

Đúng lúc này, một cô gái mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt dắt xe đạp đi ra từ con hẻm đối diện tòa nhà Tiêu Lương ở. Hắn nhìn thấy anh trai mình - Tiêu Tiêu, đuổi theo phía sau giữ chặt tay cô gái kia.

Cô gái hất tay Tiêu Tiêu ra, tiếp tục đi về phía trước.

"Điền Văn Lệ, Tiêu Lương không có khả năng làm loại chuyện đó được. Vừa rồi cảnh sát Tùy đã đến nhà, em cũng nghe điện thoại rồi, rõ ràng cô ấy tin tưởng Tiêu Lương bị oan, tại sao em lại không tin?"

"Em có tin hay không thì có quan trọng không? Đó là em trai anh, đâu phải em trai em. Em chỉ cầu xin anh đừng có ngây thơ, đơn thuần như vậy nữa được không? Những lời cảnh sát Tùy nói chỉ là muốn an ủi anh, để cô ấy dễ bề đến Vân Xã bắt em trai anh về quy án. Chẳng lẽ anh cho rằng cô ấy ngốc thật, dễ dàng tin vào những lời ma quỷ của em trai anh như vậy?"

"Dù cảnh sát Tùy tin hay không thì Tiêu Lương cũng là em trai anh, hai anh em bọn anh cùng lớn lên từ nhỏ, nó là người như thế nào, chẳng lẽ anh lại không rõ? Nó tuyệt đối không thể làm ra chuyện đó, anh tin tưởng nó."

"Anh cho rằng công an không có bằng chứng mà dám tùy tiện khởi tố vụ án sao? Nếu như bị oan, tại sao em trai anh phải bỏ trốn? Anh lúc nào cũng bênh em trai anh, lúc này cũng thế, chẳng thèm nghĩ tới chuyện của chúng ta nữa sao?"

Bạn đang đọc Tân Quan Lộ Thương Đồ (Dịch) của Canh Tục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.