Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ cảnh sát nhiệt huyết

Phiên bản Dịch · 1086 chữ

Điểm này cực kỳ quan trọng.

Chỉ cần Viên Văn Hải không chủ động khai báo nguyên nhân tai nạn, điều đó có nghĩa Viên Văn Hải sẽ có thiên hướng sử dụng các mối quan hệ của mình để giải quyết vụ việc êm xuôi thay vì nhanh chóng bắt giữ Tiêu Lương.

Mặt khác, việc Trần Thân vẫn đang được cấp cứu cũng là một tin tốt.

Tất nhiên, điều khiến Tiêu Lương bất ngờ nhất chính là việc Tuỳ Tịnh thức trắng đêm chạy đến nhà hắn để phục kích.

Kiếp trước, tuy Tiêu Lương chưa từng tiếp xúc với Tuỳ Tịnh nhưng hắn có mối quan hệ thân thiết với Viên Văn Hải suốt hai, ba mươi năm, làm sao có thể không nghe Viên Văn Hải nhắc đến cô học trò này?

Tuỳ Tịnh không ở lại Cục công an huyện Sư Sơn được bao lâu, hình như đầu năm 1999 đã được điều động lên tỉnh.

Sau này Viên Văn Hải bị người ta xa lánh, bị đuổi khỏi ngành nên anh ta cũng không còn mặt mũi nào liên lạc với Tuỳ Tịnh, thế nên hắn mới không rõ con đường công danh của Tùy Tịnh sau này như nào.

Thế nhưng lúc này Tuỳ Tịnh mới ra trường chưa đầy một năm, cô gái trẻ đầy nhiệt huyết vừa mới gia nhập đội công an hình sự huyện nên đương nhiên cô ấy chưa biết mấy chuyện bẩn thỉu ngoài xã hội, vẫn là một cô thiếu nữ trọng tình trọng nghĩa, rất dễ xúc động.

Viên Văn Hải từng rất đau đầu vì cô học trò "ngực to óc ngắn" này.

Nếu như lúc này Viên Văn Hải không nằm viện điều trị, không thể thoát thân, hoặc Viên Văn Hải không muốn dây dưa vào mớ rắc rối này, Tiêu Lương hy vọng sẽ lừa được Tuỳ Tịnh đến Vân Xã để cô ấy tham gia điều tra vụ án của hắn.

Hắn tin tưởng Viên Văn Hải cũng mong muốn điều đó.

Tuỳ Tịnh rất nhanh đã cho Tiêu Lương câu trả lời mà hắn mong đợi.

Hiển nhiên cô ấy rất tin tưởng việc Tiêu Lương đã liều mình cứu Viên Văn Hải, đám người Chu Quân và Trần Thân. Đây là điều Viên Văn Hải đã khẳng định ngay khi được đưa vào bệnh viện.

Điều này cũng giúp Tuỳ Tịnh không hề nghi ngờ Tiêu Lương chút nào, cô ấy nói: "Tôi vừa báo cáo tình hình của anh cho đội trưởng Viên. Việc anh có bị hãm hại hay không, hiện tại vẫn chưa có bằng chứng xác thực. Nhưng anh yên tâm, nếu như anh thật sự bị oan, tôi và đội trưởng Viên nhất định sẽ giúp anh điều tra rõ ràng chân tướng, tuyệt đối không để anh chịu oan ức. Điều quan trọng nhất bây giờ là anh phải đến Cục công an trình diện, nếu không sự việc sẽ rất khó giải quyết..."

"Tôi không quen biết ai ở Cục công an huyện, ngoài cảnh sát Tùy và đội trưởng Viên thì tôi không tin tưởng bất kỳ ai khác cả. Cô biết đấy, người hãm hại tôi có thế lực rất lớn." Tiêu Lương ngập ngừng hỏi: "Cảnh sát Tùy, tôi có thể đến chỗ cô đầu thú được không? Hoặc là cô đến Vân Xã đón tôi?"

"Anh đang ở Vân Xã sao? Được, được rồi, tôi sẽ đến Vân Xã tìm anh! Anh nhớ kỹ, nếu có chuyện gì xảy ra thì lập tức liên lạc với tôi!" Tuỳ Tịnh không chút nghi ngờ mà đồng ý, sau đó cô ấy đọc số máy nhắn tin của cô ấy và Viên Văn Hải cho Tiêu Lương ghi lại.

Tiêu Lương gác máy, cố gắng để tâm trí mình trống rỗng. Hắn nhìn qua ô cửa sổ bụi bặm của buồng điện thoại, nhìn chằm chằm vào tấm poster quảng cáo cỡ lớn nước bổ máu Q Cơ phía đối diện.

Trên tấm poster, cô người mẫu xinh đẹp với đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng bóng, trên người là chiếc váy đỏ hở vai, tay cầm chai nước bổ máu Q Cơ, tạo dáng rất quyến rũ.

Hình ảnh này khiến Tiêu Lương nhớ đến những năm 1994 là thời kỳ mà các loại thực phẩm chức năng mọc lên như nấm sau mưa ở Trung Quốc.

Đầu năm 1994, đường xá ở thành phố Đông Châu vẫn còn rất nhiều ổ gà, ổ voi.

Hai bên đường là những khu tập thể cũ kỹ được xây dựng từ những năm 1980, chủ yếu là nhà do các cơ quan nhà nước, xí nghiệp xây dựng để cấp nhà cho cán bộ, công nhân viên, hoặc đây là nhà do cán bộ công nhân viên góp vốn xây dựng. Xen giữa là những ngôi nhà ống cũ kỹ được xây dựng từ những năm 1960, vào thời điểm đó đã được coi là kiểu nhà ở cao cấp mà người người hướng tới.

Tường nhà được xây bằng đá chẻ truyền thống (còn gọi là đá rửa), tuy lúc này đã có bong ra thành từng mảng nhưng vẫn toát lên vẻ cao cấp, bề thế hơn hẳn so với tường xi măng, vôi vữa đơn thuần.

Thỉnh thoảng người ta có thể bắt gặp một, hai chiếc điều hòa nhiệt độ được treo lủng lẳng trên tường.

Năm 1994, tuy thành phố Đông Châu không phải là không có các chủ đầu tư dự án nhà ở thương mại nhưng vẫn chưa phổ biến như mười, hai mươi năm sau. Khu chung cư Ngân Hoa Uyển ở phía bắc nhà hắn lúc bấy giờ được xem là khu dân cư cao cấp bậc nhất thành phố Đông Châu.

Vào thời điểm đó, hình như ở Đông Châu chưa có hình thức vay tiền mua nhà trả góp, hoặc có thể có nhưng Tiêu Lương hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Hắn chỉ nhớ khu chung cư Ngân Hoa Uyển có giá hơn một nghìn tệ một mét vuông khiến cha mẹ hắn suốt ngày than thở, công nhân bình thường nhịn ăn nhịn uống làm quần quật mười năm trời chắc mới mua nổi một căn hộ như thế. Sau này, câu cửa miệng của người ta lại là công nhân bình thường làm hai mươi, ba mươi năm... có lẽ cả đời cũng không mua nổi một căn nhà.

Bạn đang đọc Tân Quan Lộ Thương Đồ (Dịch) của Canh Tục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.