Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không còn nhà để về (3)

Phiên bản Dịch · 1080 chữ

Nhận thấy người phụ nữ trong góc quầy đang nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ, Tiêu Lương bình tĩnh lấy ra tờ mười tệ, chỉ vào kệ hàng ý muốn lấy một chai Kiện Lực Bảo. Sau đó hắn ném tiền thừa lên quầy kính, mở nắp chai Kiện Lực Bảo uống hai ngụm.

Đợi người phụ nữ quay lại góc quầy, tập trung vào chiếc tivi đen trắng, Tiêu Lương mới nói tiếp:

“À, tình hình của đội trưởng Viên có nghiêm trọng không? Tôi không ở lại giúp bọn họ tìm người đưa đi bệnh viện nên vẫn còn cảm thấy rất áy náy, hi vọng là không ảnh hưởng đến việc điều trị của bọn họ.”

Quả nhiên, nghe thấy Tiêu Lương vẫn còn quan tâm đến tình hình của Viên Văn Hải, giọng nói của Tùy Tịnh dịu xuống:

“Tay phải của đội trưởng Viên bị gãy nhưng không sao, tình hình của Đỗ Giang và Chu Quân nghiêm trọng hơn một chút. Có điều vừa nãy tôi đã gọi điện thoại đến bệnh viện, bọn họ đều đã qua cơn nguy kịch. Thế nhưng tình hình của đồn trưởng Trần có chút nghiêm trọng, hiện đang ở phòng cấp cứu, vẫn chưa tỉnh lại. Dù sao thì anh cũng đã lập công, đội trưởng Viên nói sau khi giải quyết chuyện này xong sẽ mời anh ăn cơm, cảm ơn anh đã cứu mạng anh ấy.”

“Đội trưởng Viên có nói với cô là tôi có khả năng bị người ta hãm hại không?” Tiêu Lương hỏi tiếp.

“Anh có bị oan hay không thì cần phải có chứng cứ rõ ràng…” Tùy Tịnh ấp úng.

“A, hình như có người muốn dùng điện thoại, vậy tôi cúp máy trước, lát nữa sẽ gọi lại cho cô. Cảnh sát Tùy, cô đợi chút nhé!” Tiêu Lương “bộp” một tiếng cúp điện thoại, ra hiệu cho người phụ nữ trung niên đến tính tiền.

Tiêu Lương không vội gọi lại mà đi sâu vào trong hẻm tìm một quán ăn sáng, hắn gọi nửa cân sủi cảo chiên nhân thịt bò cùng với một bát súp cay, ăn uống rất ngon lành.

Lăn lộn một ngày một đêm, cả thể xác lẫn tinh thần của hắn đều đã kiệt quệ, bát súp cay và nửa cân sủi cảo nhân thịt bò đã giúp hắn lấy lại chút sức lực.

Sau đó Tiêu Lương cẩn thận đi về phía nhà mình, rẽ vào một buồng điện thoại công cộng, từ bên trong có thể nhìn thấy con hẻm dẫn đến khu tập thể nơi gia đình hắn đang ở.

Lúc nãy khi trả tiền ở quầy tạp hóa, hắn nhìn thấy trong ví có một tấm thẻ điện thoại, lúc đó hắn mới nhớ ra năm 1994, thẻ điện thoại đã bắt đầu được lưu hành khắp phố lớn ngõ nhỏ của thành phố Đông Châu.

Tiêu Lương đứng trong buồng điện thoại công cộng, không thấy xe cảnh sát nào dừng trước khu nhà mình.

Điều này hoàn toàn bình thường.

Năm 1994, Cục công an huyện Sư Sơn chỉ có vài chiếc xe, đêm qua còn mất một chiếc xe bị thiêu rụi trong vụ tai nạn kia.

Có lẽ Cục công an huyện sẽ khẩn cấp điều xe đưa Tuỳ Tịnh vào thành phố gấp, nhưng cũng có khả năng bọn họ sẽ không để một mình Tuỳ Tịnh tùy ý sử dụng xe cảnh sát.

Năm 1994, ngân sách huyện Sư Sơn eo hẹp, cảnh sát hình sự thông thường chưa chắc đã được trang bị xe công vụ khi ra ngoài làm việc.

Tuy Tiêu Lương đã vô số lần tưởng tượng bản thân sẽ làm gì nếu có thể trở về năm 1994 nhưng giờ đây, khi ông trời cho hắn cơ hội làm lại, hắn mới phát hiện rất nhiều chi tiết cần phải căn cứ vào tình hình thực tế để suy xét tỉ mỉ từng chút một.

Hắn suy đoán ngoài Tuỳ Tịnh ra, đồn công an ở khu vực gần đó cũng cử một hai cảnh sát đến canh giữ trước cửa nhà hắn. Đây mà là trình tự phá án thông thường chứ nhỉ?

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Tiêu Lương mới cầm lấy ống nghe, đút thẻ điện thoại vào máy.

"Alo, alo, Tiêu Lương phải không? Anh đi đâu vậy, sao bây giờ mới gọi đến?" Giọng nói nôn nóng của Tuỳ Tịnh vang lên ngay khi đầu dây bên kia vừa nhấc máy.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không mang theo nhiều tiền, mãi mới tìm được một quán tạp hóa có điện thoại công cộng nhưng không có tiền trả, bà chủ quán giữ tôi lại không cho đi, làm sao mà gọi được?"

Tiêu Lương bịa đại một lý do: "Tôi năn nỉ mãi, thậm chí còn bảo bà ấy đưa tôi đến đồn công an cũng được, cuối cùng bà ấy thấy phiền phức quá nên mới chịu bỏ qua. Tôi phải vất vả lắm mới kiếm được người cho mượn hai đồng để gọi điện thoại đó, cảnh sát Tùy chờ sốt ruột quá à? Thật sự xin lỗi cô!"

"Không sao, không sao, tôi chỉ lo anh xảy ra chuyện gì, cha mẹ anh cũng đang rất lo lắng cho anh mà." Giọng điệu Tuỳ Tịnh dịu xuống, cô ấy cho rằng việc nhắc đến cha mẹ Tiêu Lương sẽ khiến tâm trạng hắn ổn định hơn.

"À phải rồi, đội trưởng Viên có nói với cô là có khả năng tôi bị người ta hãm hại không?" Tiêu Lương lại vòng về vấn đề trước đó.

Viên Văn Hải bị thương không nhẹ, anh ta cùng Đỗ Giang, Chu Quân, Trần Thân đều được đưa đến bệnh viện huyện cấp cứu. Tiêu Lương đoán chừng lúc này Viên Văn Hải chưa thể nói chuyện nhiều với Tuỳ Tịnh.

Thế nhưng, Tiêu Lương cố ý cụp máy lúc nãy chính là để Tuỳ Tịnh có thời gian gọi điện liên lạc với Viên Văn Hải.

Hiện tại Tiêu Lương không dám mạo hiểm đến bệnh viện huyện tìm Viên Văn Hải. Hắn muốn thông qua Tuỳ Tịnh để xác nhận một việc, đó là liệu sau khi Viên Văn Hải được đưa vào bệnh viện có chủ động khai báo nguyên nhân tai nạn là do bản thân say rượu lái xe gây ra hay không.

Bạn đang đọc Tân Quan Lộ Thương Đồ (Dịch) của Canh Tục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.