Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không còn nhà để về (2)

Phiên bản Dịch · 1088 chữ

Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì khi cha hắn bị miễn chức, không có khả năng bọn họ không thể vận dụng một chút quan hệ nào cả.

“Cháu à, ai cũng có thời tuổi trẻ tuổi bồng bột, khó tránh khỏi mắc sai lầm nhưng chỉ cần biết sai, sửa sai là được, không có gì to tát cả.”

Vượt qua một sườn núi thoai thoải, con đường đất trở nên rộng rãi hơn, bên dưới có rải đá dăm, xa xa lác đác vài nóc nhà ven núi.

Có lẽ ông lão đã nhận ra ý định Tiêu Lương muốn rời đi, ông ngồi nghỉ chân bên gốc cây, xoa xoa mắt cá chân sưng tấy, nói lời thấm thía:

“Thoạt nhìn có vẻ cháu là người tốt, sau này có gặp khó khăn gì thì cứ gọi điện đến trung tâm dưỡng lão số 14 của tỉnh, chỉ cần nói là đã từng cứu một ông lão nhiều chuyện bị người ta đẩy ngã gãy chân…”

“Sắp có người đi qua đây rồi, vậy cháu không đưa ông đến bệnh viện nữa.”

Tiêu Lương nhìn về phía xa, thấy có người đi ra khỏi nhà, hắn không chần chừ thêm nữa, tạm biệt ông lão vừa gặp gỡ.

Tiêu Lương không trực tiếp vào trấn Túc Thành tìm một chỗ ẩn náu mà lẻn vào nhà dân ven đường, lấy trộm một bộ quần áo sạch sẽ trên dây phơi.

Hắn cố gắng chỉnh trang lại bản thân, rửa sạch mặt mũi, che đi những vết bầm tím trên người, sau đó mới đi ra đường cái, đón một chiếc xe tải chở rau củ quả vào thành phố Đông Châu.

Thị trấn Túc Thành cách nội thành không xa, lúc vào đến thành phố cũng chỉ mới hơn tám giờ sáng. Tiêu Lương đoán chắc lúc này cảnh sát đã đến nhà hắn rồi nhưng hắn vẫn bảo tài xế cho hắn xuống xe ở con hẻm cách nhà khoảng ba, bốn trăm mét.

Hắn và anh trai đều học cấp ba ở huyện Sư Sơn, sau đó lên đại học ở tỉnh, tốt nghiệp xong hắn về lại huyện Sư Sơn làm việc, vì vậy hàng xóm láng giềng không quen biết hắn lắm.

Tiêu Lương đi đến một quầy hàng tạp hóa đầu ngõ, xác nhận người phụ nữ trung niên đang ngồi xem tivi trong góc quầy không quen biết mình, hắn chỉ vào chiếc điện thoại công cộng trên quầy, sau đó cầm ống nghe lên.

Năm 1994, điện thoại di động vẫn chưa phổ biến ở Trung Quốc, thời bấy giờ điện thoại thường được gọi là “đại ca” vì đây là vật dụng xa xỉ, dùng điện thoại cố định để liên lạc về nhà sẽ dễ dàng để lại dấu vết hơn.

Tiêu Lương không muốn để gia đình lo lắng nên hắn mới phải vòng đường xa quay về thành phố, đơn giản là vì hắn không thể gọi điện thoại từ thị trấn Túc Thành - nơi hắn dự định ẩn náu.

“Alo, ai đấy?”

Tiêu Lương vừa bấm số, đầu dây bên kia liền vang lên giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc của mẹ hắn, nước mắt suýt nữa thì trào ra.

Đây là giọng nói mà hắn đã không được nghe suốt ba mươi năm qua, giọng nói của mẹ khi còn trẻ.

“Tiêu Lương? Là Tiêu Lương phải không?”

Tiêu Lương im lặng không nói, đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói lo lắng của mẹ hắn.

“Mẹ…” Lời nói vừa ra khỏi miệng, Tiêu Lương cảm thấy có chút nghẹn ngào. Hắn im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Có phải công an huyện Sư Sơn đã cử người đến nhà rồi không? Mẹ yên tâm, con không sao. Bây giờ con đã suy nghĩ thông suốt rồi, tuy con bị hãm hại nhưng bỏ trốn không phải là cách, con sẽ đến đồn công an đầu thú, con tin tưởng công an sẽ điều tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho con…”

Tiêu Lương sẽ không nói thật vì không muốn gia đình phải hoảng loạn, thế nên hắn mới nói dối mình đến đồn công an đầu thú, trước tiên phải trấn an mẹ và người nhà trước đã.

“Con nói đúng, công an nhất định sẽ không để con chịu oan ức đâu, bỏ trốn sẽ không thể nào giải quyết được vấn đề, con đừng làm chuyện dại dột…” Giọng nói của mẹ hắn vẫn còn run rẩy, bà không ngờ rằng gia đình vừa mới yên ổn trở lại sau biến cố hai năm trước thì giờ lại gặp phải chuyện này.

“Bà bình tĩnh, trước tiên cứ để cho Tiêu Lương nói rõ tình hình đã…” Cha hắn không thể nào giành điện thoại với bà vợ đang cấp bách hoảng loạn kia được nên chỉ có thể lớn tiếng khuyên nhủ.

Tiêu Lương trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Mẹ, mẹ bật loa ngoài đi, con muốn nói chuyện với đồng chí công an huyện Sư Sơn mấy câu…”

Sau khi bật loa ngoài, bên kia vang lên giọng nói sốt ruột của một cô gái trẻ:

“Tiêu Lương, anh đang ở đâu? Bây giờ chúng tôi sẽ cử người đi tìm anh. Anh yên tâm, chỉ cần anh không bỏ trốn, chúng tôi sẽ xem xét giảm nhẹ tội cho anh!”

Tiêu Lương hỏi: “Cô là ai? Làm sao tôi có thể tin tưởng cô?”

“Tôi là Tùy Tịnh thuộc đội công an hình sự huyện, đội trưởng Viên là sư phụ của tôi. Tối qua, sau khi đưa mọi người đến bệnh viện, đội trưởng đã lập tức cử tôi đến thành phố tìm anh… Đội trưởng làm vậy không phải vì muốn bắt giữ anh mà là sợ anh làm chuyện dại dột.”

Cô gái trẻ tiếp tục nói.

“Chuyện của anh không quá nghiêm trọng nhưng anh cứ lẩn trốn ở bên ngoài, không chịu trở lại giải thích rõ ràng thì sẽ bất lợi cho anh, anh hiểu không…”

Nghe thấy cái tên quen thuộc Tùy Tịnh, Tiêu Lương ngẩn người, sau đó bình tĩnh nói:

“Chuyện của tôi, tất nhiên là tôi rõ nhất. Hơn nữa sau vụ tai nạn xe cộ, tôi đã liều mạng cứu đội trưởng Viên và đám người Chu Quân rồi, đây cũng được coi là lập công chuộc tội rồi phải không?"

Bạn đang đọc Tân Quan Lộ Thương Đồ (Dịch) của Canh Tục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.