Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thủy chiến Tiền Đường

Tiểu thuyết gốc · 2068 chữ

Đại pháo qua đi, khắp mặt sông là một tầng khói mù, khói trắng tựa như sương sớm, che lấp hạm đội Vạn Xuân. Chỉ một đợt pháo thôi, quân Minh đã tổn thất thảm trọng, không ít thuyền bị bắn tan nát, mất hết sức chiến đấu, người chết, người bị thương vô số, tiếng kêu la rên rỉ vang vọng cả một vùng. Đâu đâu cũng là khói lửa, chửi rủa.

Nhưng một loạt pháo là đã xong chuyện ư? Không không. Đó mới chỉ là lời chào thôi. Thời gian một chén trà chưa kịp qua, từ màn sương mù dày đặc kia, một đợt tiếng nổ vang trời nữa lại đến, đạn sắt bắn ra tua tủa, tưởng chừng như muốn che kín cả bầu trời. Quân Minh nghe thấy tiếng pháo, tâm như tro tàn, sĩ khí xuống tận đáy cốc, không sao gượng dậy nổi.

Thảm, thảm thiết vô cùng. Thủy sư tinh nhuệ bậc nhất Đại Minh, lực lượng mà quân Minh hằng tự hào ngày nào, tưởng chừng như là thiên hạ vô địch, bá chủ mặt nước nay chỉ có thể oằn mình chịu trận, không sao phản kháng nổi. Quân địch còn ở quá xa, vượt ngoài tầm bắn, quân Minh có lòng muốn phản kích nhưng lực bất tòng tâm. Không ít thuỷ binh sợ hãi, nhảy xuống sông mà chạy trốn. Khốn thay, nhảy xuống sông chưa chắc đã an toàn, giáp mũ nặng nề có thể kéo người lính xuống tận đáy, tên bay đạn lạc cũng không hề có mắt….càng không nói đến sóng dữ sông Tiền Đường, hàng năm ngốn không biết bao nhiêu mang người, ngư dân bơi giỏi nhất cũng phải dè chừng không dám tùy tiện nhảy xuống nước.

Chỉ vài đợt pháo, quân Minh chết chết thương thương vô số, những tên chỉ huy già dặn, những tên lính cũ gan góc cũng đã có ý muốn rút lui rồi, chớ nói đến đám lính trẻ. Không để quân Minh có nhiều thời gian suy nghĩ. Từ đám khói đạn mịt mờ, một đội thuyền kỳ lạ, giáp bọc kín mít xuất hiện, chúng dẽ đôi làn khói súng mà lao về phía đội hình quân Minh.

Đó chính là quy thuyền – “thiếp giáp hạm” – chuyên gia cận chiến – bá chủ đường sông của quân Vạn Xuân. Được làm từ những loại gỗ tốt nhất, thân thuyền dày mà cứng rắn, lại thêm lớp giáp kín, phủ từ đỉnh xuống, chúng không khác gì những con rùa khổng lồ trên mặt sông thân cắm đầy gai sắt nhọn. Nhìn qua thôi đã thấy khó xơi. Quy thuyền của Vạn Xuân đã được cải tiến rất nhiều so với hàng Cao Ly, ít nhất khoản đâm húc là mạnh hơn vô số lần, rất thiện cho việc cận chiến.

Quy thuyền vừa xuất hiện, quân Minh hoàn toàn ngơ ngác, thứ thuyền độc lạ này, thủy quân Hàng châu chưa thấy bao giờ, không biết phải làm sao cả, kín mít thế kia thì làm sao mà đánh.

“Bắn! Bắn pháo, đứng đờ ra đấy làm gì lũ ngu. Muốn chết à.” Tên đô đốc quân Minh mặt mũi xám tro, điên cuồng hét, soái hạm của y cũng thủng lỗ chỗ do pháo Vạn Xuân, y muốn trả thù, muốn giết sạch bọn thủy tặc kia. Thủy sư Đại Minh – thiên hạ vô địch.

“Ầm ầm ầm.” pháo thủ Đại Minh lập tức điểm ngòi, tiếng pháo nổ ran trời, pháo quân Minh cũng không hề yếu chút nào, chỉ là tầm bắn chưa đủ xa mà thôi. Cả trăm khẩu pháo đồng loạt bắn về phía đôi quy thuyền.

“Ầm…Choeng.” Do bắn bất ngờ cộng thêm việc vị trí pháo sai lệch do bị oanh tạc nên đạn pháo quân Minh phần nhiều đều bắn trượt, tuy vậy cũng có không ít trúng mục tiêu.

Đạn pháo xé gió mà đến, lao thẳng vào lớp mai rùa giày dặn, chỉ nghe choeng một tiếng, đạn sắt va chạm, tấm thép dày gần 2cm lõm một khối, may thay đạn không xuyên qua được. Vạn hạnh. Binh lính Vạn Xuân trong thuyền được phen hú hồn.

“Gia tốc. Chuẩn bị va chạm.” thuyền trưởng hét lớn, dân binh ra sức đẩy mạnh mái chèo, lính chiến vào thế đứng, nắm chặt dây thừng.

“Đô đốc, đạn không đục nổi thuyền giặc.” tên hoa tiêu hoảng hồn hét lớn.

“Mặc kệ, bắn! Bắn toàn lực, không để chúng tiếp cận. Thủy sư Đại Minh – Thiên hạ vô địch.” Tên đô đốc bất chấp tất cả, mắt long sòng sọc, điên cuồng hô lớn.

Pháo thủ Đại Minh cố gắng trong tuyệt vọng, nhìn đám thuyền địch càng ngày càng tới gần. Pháo bắn không xuyên, xe tên, giường nỏ càng không đủ gãi ngứa, quy thuyền Vạn Xuân vượt lửa đạn, băng băng tiến đến.

“VA CHẠM!” thuyền trưởng hét. Tất cả khom người, bám chặt vào dây thừng kiên cố.

“ẦM CRẮC CRẮC.” Quy thuyền Vạn Xuân với tốc độ cao, lao thẳng vào mạn thuyền quân Minh. Mũi tàu cứng rắn bọc thép dễ dàng phá tan thân thuyền, thả cho nước sông Tiền Đường vào, làm ngập khoang thuyền quân giặc.

“AAAA….CỨU”

“Ọc ọc, tôi không muốn chết.”

“MẸ ơi…”

Trong khoang thuyền quân Minh, tiếng la thảm thiết hết lần này đến lần khác. Có tên bị mũi thuyền Vạn Xuân đâm trúng lập tức trở thành thịt nát, chết không kịp ngáp. Càng nhiều tên bị mảnh gỗ vụn văng phải, vết thương trồng chất, trông thì ghê rợn mà không thể chết ngay được, chúng kêu la thảm thiết. Còn không ít tên phu chèo thuyền bị mái chèo xô đẩy, đứt gãy tay chân, lộ cả xương trắng, thảm thiết không sao cản nổi. Thảm kịch còn chưa dừng lai ở đó, nước sông theo lỗ thủng ồng ộc tiến vào như muốn nhấn chìm chúng. Không có thảm thiết nhất, chỉ có thảm thiết hơn.

Dưới khoang thuyền đã thảm, trên boong thì làm sao khá được hơn, lực va chạm mạnh, không ít tên bị hất văng xuống sông, có tên ngã cả lên quy thuyền, bị cọc sắt phía trên đâm xuyên người, máu tuôn xối xả, tên nào chưa kịp chết thì miệng rên rỉ, khóc xin. Máu tươi theo khe hởn rơi lõm tỏm xuống dưới khoang thuyền, rơi cả vào binh lính Vạn Xuân dưới đó. Ngoài ra, cũng có những tên rất đen đủi bị pháo hay xe tên, giường nỏ cùng vô số những vũ khí khác trên thuyền đâm vào đè lên, chết chưa kịp chết mà đau đớn thì không tả nổi. Quả là một cảnh địa ngục trần gian.

Quy thuyền áp sát được thì trận chiến này coi như kết thúc, hơn trăm thuyền chiến của quân Minh nhanh chóng bị đánh đắm. Không bị húc thủng chìm xuống đáy sông thì cũng bị đạn ria cự ly gần tẩy mà, binh lính dân phu chết thất thất bát bát, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Chỉ hơn một tiếng ngắn ngửi, trận thủy chiến đầu tiên trên đất Minh đã vào hồi kết với phần thắng tuyệt đối của quân Vạn Xuân. Tổn thất dĩ nhiên là có, tuy nhiên bé nhỏ không thể nào so sánh nổi với quân Minh. Trận đầu ra quân, quân Vạn Xuân thắng đậm.

Diệt hạm đội phòng thủ Hàng Châu chưa phải chung điểm, thành Hàng Châu mới là. Đội quy thuyền thắng không kiêu, bại không nản, ngay lập tức lên đường để thực hiện nhiệm vụ được giao.

Chiến thuyền vượt sóng Tiền Đường mà đi tới, bỏ lại đằng sau khung cảnh hoang toàn chết chóc. Ván gỗ, tàu cháy, người chết, người bị thương phủ đầy mặt sông, nước chuyển cả màu, những tên lính Minh cố ngoi ngóp bám víu nhưng nhanh chóng bị con sóng vô tình của sông Tiền Đường nhấm chìm.

Cảng Hàng Châu lúc này loạn như một nồi cháo, thương nhân, dân phu chạy đầy đất, quần áo bất chỉnh, hàng hóa rơi vãi. Dân chúng sống xung quanh cuống cuồng thu thập đồ đạc, nôi kéo già trẻ chạy trốn về phía thành Hành Châu. Hơn nghìn quân phòng thủ mặt mũi xám ngắt, mồ hôi lạnh chảy như suối, cắn răng chạy về phía cầu cảng, cố gắng lập trận hình phòng thủ, nhiệm vụ bình thường của chúng chỉ là duy trì trị an mà thôi, chứ không phải đánh trận. Hạm đội mà bị tiêu diệt thì chúng không tài nào cản được giặc, giờ chỉ biết cầu trời khấn phật mong sao hạm đội đánh lùi được địch hay viện binh từ thành Hàng Châu ra ứng cứu….nếu không lành ít dữ nhiều.

Tiếng pháo, tiếng hô giết từ xa vọng lại, càng ngày càng rõ hơn, đám lính dưới cảng mặt như chết cha chết mẹ, muốn khóc lại không dám khóc. Mấy tên lính trên tháp canh chứng kiến tất cả, mặt mũi xanh lè, nhìn nhau không nói câu gì. Hạm đội bị làm gỏi rồi, chúng có ý chạy nhưng không chạy ngay bây giờ được, láo nháo bị coi như là đào binh, chặt đầu thị chúng thì nhục. Đợi loạn một chút rồi chạy thôi, tên tướng chỉ huy cũng nghĩ y như vậy. Hắn chạy chọt tới cảng Hàng Châu béo bở này không phải để chịu chết, hắn cũng quá đen, mới làm mấy tháng mà cảng bị tấn công. Mía, bọn nào dám cả gan tấn công thiên triều cơ chứ, không sợ bị trả thù, đồ sát diệt tộc hay sao.

“Pháo dừng rồi. Thiên quân thắng trận?” một tên lính hỏi đồng bạn.

“Làm sao tao biết. Có khi thắng rồi đấy.” bạn hắn trả lời

“Thắng chứ. Làm sao có kẻ nào địch nổi Thủy sư Đại Minh ta.” Một tên khác xen vào, y nói rất chắc chắn.

“Đúng đúng, thủy sư Đại Minh – thiên hạ vô địch kia mà.” Tên kia đáp lời, kêu cả khẩu hiệt như để an ủi mình cũng như an ủi đồng bạn.

“Thắng thôi. Hết hôm nay mọi chuyện sẽ lại như bình thường.” tên khác lầm bầm tự an ủi.

“Nhìn kìa, có thuyền tới.” Một tên lính hét lên, chỉ về hướng mặt sông, một đoàn thuyền kỳ lạ đang băng băng tiến vào cảng.

‘Chết mẹ, không phải thuyền của quan quân rồi.” một tên lão binh, mặt mũi tro tàn nói.

“Vào vị trí phòng thủ, quyết cản quân giặc.” Bách phu trưởng vung đao hét lớn, chỉ huy đám lính trị an ngày thường. Binh lính lục tục về sau các chướng ngại vật, đều là hàng hóa, xe cộ thương nhân bỏ lại, hàng ngũ thiếu chỉnh tề, đi lại lộn xộn, phòng thủ cũng không đâu vào với đâu. Dễ hiểu thôi, chúng cũng không phải lính chiến, chỉ duy trì trật tự thôi mà. Chính tên bách phu trưởng cũng không tin đám lính dưới trướng cản được giặc, cứ làm thôi tí tìm cơ hội chuồn sau, để sau này thượng cấp có trách tội còn có cớ mà nói “chúng tôi đã cố hết sức.”

Quy thuyền Vạn Xuân đã đến cảng, không hề bị đại pháo hay tên nỏ gì bắn cả, quá đỗi kinh ngạc, nhẽ ra một bến cảng quan trọng như Hàng Châu, lực lượng phòng thủ phải rất mạnh mới đúng chứ. Ít nhất các cảng của Vạn Xuân đều như vậy.

Chẹp, nói như thế nào nhỉ, quân Minh thời Chu Đệ phải nói rất là tự tin, đánh đông dẹp bắc mấy chục năm, vô cùng tinh nhuệ, đến kỵ binh du mục cũng nhiều lần bị đánh tan, thủy sư càng có hàng ngàn thuyền lớn, khó mà có thể tưởng tượng được sẽ có kẻ nào cả gan tấn công Đại Minh, đặc biệt là vào Hàng Châu, ngay sát kinh đô Nam Kinh có trọng binh đóng giữ. Cảng Hàng Châu còn có hạm đội hơn trăm thuyền chiến đóng giữ, làm sao dễ dàng đánh bại. Chính bởi vậy, quân thủ ở cảng Hàng Châu mới bạc nhược đến vậy.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.