Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm chỉ Hàng Châu

Tiểu thuyết gốc · 2029 chữ

Quân Minh phòng thủ yếu kém thì càng tốt chứ sao, quân Vạn Xuân không ngại. Quy thuyền lập tức tiến vào cảng, qua ống nhòm, chỉ huy quân Vạn Xuân đã sớm thấy số quân phòng thủ ít ỏi nơi đây.

“Chuẩn bị đạn ria, sẵn sàng khai hỏa.” Chỉ huy ra lệnh.

“BẮN! ẦM ẦM ẦM!” Vừa tới gần, những quy thuyền đi đầu lập tức khai hỏa, đạn pháo dễ dàng phá tan lớp phong thủ mỏng manh của quân Minh. Đạn ria sức sát thương lớn, lại bao trùm, với khoảng cách gần thì quả là một đại sát khí trên chiến trường.

Chỉ thấy đạn vừa qua, lập tức quét sạch những thùng hàng, xe ngựa, vụn gỗ, mãnh vỡ hàng hóa bắn tứ phía, cùng với đó là lính Minh lập sau. Những viên đạn nhỏ như viên bi với động năng lớn, dễ dàng đục thủng, hất bay tấm thân xác thịt. Quân thủ gặp phải thảm họa, huyết hoa đầy trời, người gục lả tả, tiếng rên la dậy đất. Tên bách phu trưởng chưa kịp chạy đã chết ngay tại chỗ, ngực nở hoa, tim gan phèo phổi lộn xộn cả, xung quanh y cũng chẳng khá hơn.

Tên tướng Minh trên tháp canh càng thất kinh, vội vàng tuột xuống, mang theo thân binh cưỡi ngựa mà chạy, đám linh canh cũng vội vã theo sau.

Đám lính thủ ở bến cảng từ thời cha sinh mẹ đẻ ra đã phải chứng kiến cái thảm cảnh này bao giờ, lập tức hỏng mất khóc lớn, thi nhau trốn chạy. Có rất nhiều thập trưởng, bách phu trưởng đều là con em giàu có trong vùng, xin vào đây để kiếm chác chứ không phải chém giết, ngay từ loạt pháo đầu tiên, tên nào không chết lập tức chạy. Quan chạy thì quân chạy, hơn nghìn lính thủ mới bị đạn pháo quét giết chưa đến trăm người đã tan.

Cảng Hàng Châu mở rộng, chào đón quân Vạn Xuân tiến vào. Thủy quân lục chiến rời tàu đổ bộ, tiếp quản phòng thủ. Các vị trí hiểm yếu nhanh chóng cho quân đi chiếm giữ, đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra.

Tại sao quân Vạn Xuân lại biết chỗ nào hiểm mà thủ khi lần đầu đến ư? Xin thưa là do tình báo Vạn Xuân theo chân thương nhân đã sớm đến Đại Minh từ nhiều năm trước. Thông tin quan trọng không ngừng được truyền về, bản đồ Đại Minh cũng có, một thương cảng quan trọng như Hàng Châu thì càng không thể thiếu rồi. Chiến tranh chưa bao giờ chỉ là mang quân đi đánh, khâu chuẩn bị, tìm hiểu địch ta rất trọng yếu. Có câu « biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng” cơ mà. Với một người có tư duy hiện đại như Vũ Đại Hải, tầm quan trọng của tình báo thì khỏi phải bàn, lực lượng tình báo được hắn xây dựng từ rất sớm, quy mô rộng lớn, kỹ năng điêu luyện, không thua kém Cẩm Y Vệ đương thời, có khi còn hơn.

Để chuẩn bị cho cuộc chiến này, hắn đã lên kế hoạch 10 năm. Mười năm, một quãng thời gian rất dài, biết bao quân cờ ngầm được gieo, biết bao đường đi, nước bước, những sự chuẩn bị mà ít người hay biết. Tất cả chỉ đợi thời cơ chín muồi để thành đại sự. Mọi việc đều không đơn giản.

Cảng Hàng Châu tóm được, thương thuyền, chướng ngại vật nhanh chóng được dọn sạch đi để đại quân đổ bộ. Chưa đầy hai tiếng sau những thuyền trở quân lớn của quân Vạn Xuân nãy giờ đứng sau hạm đội xuất hiện. Thuyền dài hàng chục mét, sức chứa hàng trăm quân, thuyền lớn trở ngựa, chở lương tải trọng càng kinh khủng hơn.

Việc đổ bộ diễn ra hết sức thuận lợi, quân Vạn Xuân vốn thạo thủy chiến, lãnh thổ lại trải dài nhiều vùng đất, đảo càng không thiếu, chính ra hai căn cứ lớn của Vạn Xuân đều là hải đảo, đảo Tân đảo (Luzon) cùng Minh Châu (Đài Loan), binh lính kể cả bộ binh đều không lạ lẫm gì việc đi biển, đổ bộ. Đại Việt đương thời, đất nước nhiều sông ngòi, binh lính hành quân bằng đường thủy rất nhiều. Khi xưa đánh bại được Mông Nguyên cũng có một phần do quân ta thủy quân mạnh, cơ động cao, chứ không thuần bộ binh khéo bị quân Mông Nguyên bón hành cho.

Quân đổ bộ chỉ dừng lại chỉnh đốn một tiếng rồi lập tức hành quân, thẳng tiến Hàng Châu, đây là mục tiêu chính cho cuộc chiến lần này, phải triệt hạ được Hàng Châu trước khi viện quân quân Minh đến. Hàng Châu rất gần Nam Kinh, quân Nam Kinh hành quân gấp chỉ mấy ngày là đến được, thời gian cho quân Vạn Xuân không nhiều.

Cuộc viễn chinh phương Bắc lần này, Vũ Đại Hải sử dụng chiến thuật chiến tranh chớp nhoáng, tận dụng ưu thế về hải quân, nhanh chóng hành quân di chuyển, đánh quân Minh không kịp trở tay. Khi xưa, quân Mông Cổ với lợi thế cơ động cao, hậu cần tinh gọn gần như làm bá chủ Á Âu, đến chiến tranh nha phiến, quân Anh cũng dùng tàu lớn cơ động mà bón hành cho quân Thanh, phải biến khi đó chênh lệch vũ khí hai bên không quá lớn, càng không kể đến quân Đức – đệ tam đế chế, tấn công chớp nhoáng phát huy đến mức đỉnh cao, chưa đầy hai tháng diệt Pháp quốc, nếu Liên Xô không quá rộng lớn và quyết tâm cao, tiến hành chiến tranh nhân dân, sống chết tử thủ thì khéo cũng diệt vong.

Bởi vậy mới thấy, tấn công chớp nhoáng quá lợi hại. Đến truyện võ hiệp của Kim Dung còn nói, võ công thiên hạ duy nhanh bất phá. Hành quân đánh trận cũng vậy, tấn công nhanh, xuất quỷ nhập thần, địch nào cản nổi.

Từ lễ tế cờ đến khi đánh thẳng vào cảng Hàng Châu thời gian chưa đến một tháng, Cẩm Y Vệ có nhận được tin, cưỡi khoái mã 800 dặm cũng chưa kịp truyền đến Nam Kinh ấy chứ mà bày mưu đặt kế, đã vậy còn không biết quân Vạn Xuân sẽ tấn công ở đâu. Hạm đội ra biển là bặt vô âm tín, rất khó để thu thập được tình báo. Và cũng không ai ngờ quân Vạn Xuân điên cuồng đến mức lập tức tấn công vào thủ phủ Giang Nam, trái tim Minh triều. Dù Chu Đệ có chiếu rời đô lên Bắc Bình từ năm 1403 nhưng hiện tại vẫn chưa di chuyển đâu, Bắc Bình vẫn còn đang tiến hành xây dựng, Nam Kinh có 20 vạn đại quân đóng giữ. Quân Vạn Xuân quá mức điên cuồng rồi.

Thành Hàng Châu nhân tâm bất an, quân tâm dị động, là thủ phủ của vùng Chiết Giang này, trung tâm của Giang Nam nên luôn có trọng binh đóng giữ, tuy nhiên do có thương cảng và lại ngay gần Nam Kinh nên quân số không nhiều, chỉ khoảng một vạn quân. Đổi lại nơi đây thành cao, hào sâu, dân cư đông đúc, giàu có. Hàng Châu là kinh đô nhiều đời, từ thời Ngô Việt Ngũ Đại Thập quốc đến thời Nam Tống cũng từng định đô nơi đây, thành trì liên tục được sửa chữa, xây dựng thêm nên hết sức kiên cố. Bên cạnh lại có Tây Hồ, Tiền Đường cấp nước, hào không bao giờ khô. Quả là một tòa kiên thành, dễ thủ khó công, liệu quân Vạn Xuân có thể làm được gì? Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Đầu giờ chiều, nắng còn gắt, đại quân Vạn Xuân đã đến trước thành bày trận. Chỉ thấy 7 vạn đại quân hàng ngũ chỉnh tề, xếp trận vuông vắn, cờ quạt rợp trời. Quân sĩ im lặng đứng đó thôi mà áp lực như núi lớn đè nặng khiến quân tướng thủ thành Hàng Châu không sao thở nổi. May thay, có tường cao hào sâu nên khiến chúng tự tin phần nào. Dẫu có vậy, tên tướng trấn thủ vẫn mày nhăn kẹp chết được ruồi, sai thám báo không ngừng chạy đến Nam Kinh cùng các thành trấn xung quanh cầu viện…..nhưng quân tiếp viện, nhanh thì cũng phải vài ngày sau mới tới.

« Thám báo đã cử đi thưa tướng quân nhưng chưa có hồi đáp. » tên thân binh chạy đến báo.

« Sớm, có nhanh thì phải khuya mới trở lại. » tên tướng trấn thủ cau mày.

« Thứ sử đâu rồi ? » y hỏi.

« Thứ sử đại nhân đang ở sau điều động dân phu, tiếp ứng tướng quân…nhưng… »

« Nhưng sao ? »

« Người nhà gia nhân phủ thứ sử đang bí mật gói ghém đồ đạc. » tên thân binh nói nhỏ.

« Hừ, hèn nhát, chưa đánh đã chạy. Quay xuống đốc thúc binh lính, không được lơ là, địch nhân sẽ tấn công bất cứ lúc nào. » tướng trấn thủ ra lệnh.

« Rõ ! »

Bên ngoài, quân Vạn Xuân vẫn đứng đó, không hề có ý định tấn công. Trong công thành hay bất kỳ cuộc tấn công nào có nguyên tắc đó là ba công một thủ, lực lượng tấn công phải gấp ba lực lượng phòng thủ, quân Vạn Xuân có 7 vạn đứng đây, sao không tấn công ngay ? Gấp 7 cơ mà. Tấn công đi, dù chỉ thăm dò.

Không không, quân Vạn Xuân với Hàng Châu không thể tính là 7 so 1 được, quân thủ Hàng Châu có 1 vạn nhưng dân phu, lao dịch lại vô số, chưa kể đến đám hộ vệ tư binh của nhà quyền quý trong thành, nếu thành phá chúng có thể sẽ đến hỗ trợ. Quân Vạn Xuân nếu nóng lòng tấn công chỉ tổ hao binh thiệt tướng mà thôi, mất nhiều hơn được…nhưng cứ nếu đóng ở đây mãi cũng không phải là cách hay. Phải đánh.

Vũ Đại Hải cùng chúng tướng cưỡi ngựa đứng trước trận, cầm óng nhòm mà ngắm nhìn thành Hàng Châu hùng vĩ nơi xa.

« Chà, thành này to thật, Đa Bang họ Hồ xây dựng cũng khó lòng mà bì kịp. Các tướng có nghĩ mất bao lâu để công phá được thành này ? Ngoài kế hoạch bàn khi trước, liệu có cách nào khác ổn thỏa hơn không ?» Đại Hải hỏi.

« Hàng Châu là kinh đô nhiều đời, dễ thủ khó công, nếu cường công thì e là quân ta sẽ tổn thất nặng. Theo thuộc hạ thấy, chi bằng ta phá đê Tây Hồ, đê sông Tiền Đường, thả nước yên Hàng Châu. » Phạm Văn Võ nói.

« Thủy yêm Hàng Châu là cách hay nhưng phá đê lúc này e là thời gian không kịp, phải chuẩn bị nhiều, sợ khi đó viện binh giặc đã đến. » Lý Nam nói.

« Chi bằng ta cứ bắn thử tường thành, nếu thuận thì sử dụng kế hoạch mà bộ tham mưu đã bày ra còn không thì suy nghĩ cách khác. Lúc này, dân phu lao dịch cũng bị bắt hòm hòm rồi, thuộc hạ nghĩ ta đã đến lúc thử lửa. » Lê Nghĩa đáp.

« Ừm, Phạm Văn Võ dẫn theo 5000 quân đến đê Tây Hồ và Tiền Đường, sắp đặt thuốc nổ, sẵn sàng hủy đê bất cứ lúc nào. Nước Tây Hồ xa, không đủ đến nhấn chìm Hàng Châu nhưng đê vỡ cũng đủ cho vùng này ăn đến già. Các tướng khác về đơn vị, động viên anh em binh sĩ, sẵn sàng tiến công Hàng Châu bất cứ lúc nào. » Đại Hải ra lệnh.

« RÕ ! » chúng tướng lĩnh mệnh rời đi.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.