Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá trận

Tiểu thuyết gốc · 2350 chữ

Tượng binh Vạn Xuân không dừng bước, cứ điên cuồng tiến lên, bất kể thương vong, pháo bắn đỏ cả nòng, quản tượng, pháo thủ chết không ít, cuối cùng cũng đục thủng hoản toàn trận hình quân Minh, chia chúng thành nhiều mảnh nhỏ.

Quân Minh bị chia cắt, lại bị bộ binh quân Vạn Xuân lao vào chém giết, chống trả vất vả. Tinh thần hỏng mất, bọn lính ở sau chưa trực tiếp tham chiến cũng không khá hơn gì, khéo có khi còn thảm hơn vì thi thoảng lại phải chịu những đợt mưa tên từ quân Vạn Xuân. Đồng bạn vừa đứng bên cạnh hết người này đến người khác ngã xuống, phía trước thì binh lính kêu gào, rên la, nội tâm hỏng mất. Tên đầu tiên, rồi tên thứ hai, rồi nhiều hơn, quân Minh bắt đầu tán loạn.

Đúng ý quân Vạn Xuân quá rồi.

“Đội dự bị xông lên, giết sạch quân Minh.” Vũ Tiến hưng phấn hét lớn. 1 vạn quân áp trận đồng loạt xông lên tham chiến. Quân Minh thấy địch có thêm tiếp viện thì lại càng hoảng hơn, càng nhiều lính tháo chạy ra sau. Phía sau giám quân chém giết cũng không nhân từ, chém hết tên này đến tên khác, dẫu vậy cũng không cản nổi người muốn tìm đường sống.

Giám quân đang giết hăng say thì “ẦM ẦM” một loạt pháo hầu hạ, những pháo thủ còn lại quân Vạn Xuân nhằm chúng mà bắn, còn đạn gì bắn hết, đạn đặc, đạn ria, tận tình hầu hạ. Đám giám quân khí thế hung hăng không ai bằng nay chết chết trốn trốn, không tên nào giám đứng lại chống trả. Chúng chỉ có đao, không lửa, không súng, không tự tin đến mức giết được voi da dày thịt béo kia, chưa kể nó còn có giáp. Nhìn đi, tên cắm tua tủa mà có chết đâu, có con trên ngà còn xác lính Minh, nhìn mà ghê người.

Đám giám quân bị dọa phá gan, cũng nhanh chân chuồn mất. Quân Minh kề cận tan nát, chỉ có đám đi đầu chưa biết đằng sau bắt đầu rút chạy nên mới cắn răng chống trả mà thôi.

Khi hai quân ác chiến thì từ xa, Phạm Văn Võ dẫn theo hơn 1 vạn lính đến, trại hàng binh quá dễ phá, hắn để lại mấy nghìn quân trông coi cùng lùng bắt, số còn lại mang tới đây hội quân. May chăng đến kịp lúc.

“NAM MAN LẠI CÓ VIỆN QUÂN.” Giữa chiến trường, tên bách phu trưởng nhìn bụi bay phía xa, cùng hồng kỳ phấp phới, hỏng mất hét lớn.

Binh lính xung quanh dao động lợi hại hơn, nãy có viện quân, nay lại có nữa, rốt cuộc nam man còn có bao nhiêu quân, có phải quân ta bị bao vây rồi không. Phía trước đại soái Mộc Thạnh đang khổ chiến với chủ lực nam man, phía sau lại có chủ lực tiếp là sao? Viện quân quân ta đâu? Quân Minh vô cùng thắc mắc nhưng không ai trả lời chúng cả.

“CHẠY THÔI. CHẠY THÔI. HẬU QUÂN CHẠY HẾT RỒI.” Bỗng tiếng hô chạy hết lần này đến lần khác vang lên, như ngọn rơm cuối cùng đè chết lạc đà vậy, quân Minh cuống cuồng trốn chạy.

Nhưng chúng đâu biết, tiếng hô chạy đó nào phải của lính Minh, lính Minh có chạy cũng không dám hô to thế, sợ bị chỉ huy hay giám quân giết. Tiếng hô chạy đó là của lính Vạn Xuân, những lính biết tiếng Hán, dùng thứ tiếng Hán nửa lạc, nửa mỡ hết nếu ngày thường sẽ bị phát hiện ngay nhưng giữa chiến địa ồn ào này, không ai biết hoặc nói đúng hơn là không ai thèm tìm hiểu. Lính Minh chỉ chờ có chim đầu đàn là chạy theo thôi. Quân Vạn Xuân đã khéo hiểu ý mà chiều lòng quân Minh.

Quân Minh chính thức tan tác, Lý Bân ở sau chỉ huy, mặt cắt không còn một giọt máu. Hỏng rồi. Hậu quân tan, nếu để Mộc Thạnh biết y đừng hòng còn mạng.

“GIẾT! GIẾT SẠCH NAM MAN!” y điên cuồng hét, thúc ngựa lao đi. Thân binh bên cạnh dù sợ hãi nhưng vẫn cắn răng chạy theo. Dẫu vậy cuộc chiến đã có kết cục, y có lao đến cũng không thay đổi được gì, quân Minh đã trốn chạy quá nhiều rồi. Y đến chỉ là nạp mạng mà thôi.

Chỉ hơn tiếng đồng hồ, hậu quân quân Minh tan nát, chết chết trốn trốn, tổn thất không biết bao nhiêu nhưng chỉ biết không còn lực lượng nào cản bước tiến được quân Vạn Xuân nữa. Tướng Minh Lý Bân cũng chết trận, bị vô số ngọn giáo xuyên thủng ngực, nằm giữa chiến địa, xung quanh y nằm đầy xác thân binh, hầu hết thân binh của y đều chết cùng chủ, không nhục tiếng trung nghĩa.

Hậu quân bị đánh tán, quân Vạn Xuân không dừng lại mà dồn quân đuổi theo đám tàn binh ngay. Đám tàn binh chỉ số ít là chạy trốn vào rừng núi, đa phần đều cố sống cố chết chạy về phía đại quân, nơi Mộc Thạnh – Đại Hải đang quyết chiến.

…………………

Trận kỵ chiến bên kia cũng đã hạ màn, kỵ binh quân Minh bị đánh tan, chết không biêt bao nhiêu mà kể, xung quanh Liễu Thăng chỉ còn chưa đền ngàn kỵ, số còn lại chết chết trốn trốn cả rồi. Y đành cúp đuôi chạy về chỗ Mộc Thạnh thỉnh tội. Số kỵ binh ít ỏi còn lại, không đủ để chống lại quân kỵ Vạn Xuân nữa rồi, kể cả mang đi quấy rối cùng không nổi, binh lính dưới trướng đã bị dọa phá lá gan.

Kỵ binh Vạn Xuân sau khi chiến thắng nghỉ ngơi chỉnh đốn ít phút rồi chuẩn bị tham chiến, xung phong tấn công lực lượng dự bị của quân Minh. Chỉ thấy hàng ngàn kỵ binh Vạn Xuân ầm ầm chuyển động, sắp xếp thành 3 thê đội lớn, nhằm thẳng hướng trung quân quân Minh.

Quân Minh quả là tinh nhuệ, thấy khí thế rời non nấp bể của kỵ binh Vạn Xuân cũng không hề nao núng, vẫn cắn răng đứng chắn. Hàng ngàn hàng vạn ngọn giáo chĩa ra tua tủa, tạo thành một rừng giáo, chỉ cần quân kỵ Vạn Xuân dám xông tới thì chúng không ngại khô máu, có chết cũng kéo tàn quân kỵ Vạn Xuân. Mộc Thạnh không hổ là danh tướng Đại Minh, luyện quân, điều quân không yếu chút nào. Bắc Nguyên ăn trái đắng từ quân Minh không phải không có lý do.

“CUNG KỴ.” tiếng hét hết lần này lần khác trong trận hình kỵ binh Vạn Xuân. Binh lính tra đao, lấy cung tên ra, khi nãy săn giết kỵ binh quân Minh, tên chỉ dùng hết một nửa.

“PHIU PHIU” quân kỵ Vạn Xuân không xung kích con nhím khổng lồ kia, chỉ đến gần rồi rẽ qua, trả cho quân Minh một đợt mưa tên. Tên đen ngập trời ập xuống, quân Minh người ngã ngựa đổ, tử thương vô số. Nhưng tên này ngã, tên khác chạy lên thay. Đao thuẫn binh phối hợp che chắn cho giáo binh, giảm bớt phần nào tổn thất do cung kỵ gây ra.

Trận chiến diễn ra hết sức ác liệt. Chiến trường trải dài hàng dặm, phía trước đại quân Vạn Xuân đang chém giết với chủ lực quân Minh, người chết vô số, máu tươi tạo thành suối nhỏ, ao tù, pháo bắn đỏ nòng, đao chiến chém cùn, quân Minh vẫn ùn ùn không dứt, tưởng như vô cùng vô tận. Quân Minh bất chấp tử thương mà điên cuồng tiến đánh, dẫu vậy cũng không làm sao phá được trận hình như tường đồng vách sắt của quân Vạn Xuân.

Phía bên này, kỵ binh Vạn Xuân vờn quanh đội dự bị của quân Minh, thi thoảng lại xung phong vờ một đợt, tặng thêm trận mưa tên, cố gắng tìm điểm yếu trong trận hình mà đột phá. Nhưng quân Minh thủ rắn quá, thời gian ngắn chưa đột phá được.

……………..

Trận chiến còn đang căng thẳng thì từ phía hậu quân quân Minh, bụi cát bay mù mịt, một vài, một đám rồi hàng trăm, hàng ngàn, cả vạn quân Minh chạy thục mạng đến, mặt mày xám ngoét bởi tro bụi, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, không ít tên vứt cả binh giáp, vũ khí, người trần mà chạy.

“Bẩm đại soát, hậu quân tan rồi.” Thám báo hốt hoảng chạy đến báo tin thất trận.

Mộc Thạnh nghe tin đứng không vững, 7 vạn hậu quân nói tan là tan dễ dàng thế ư nhưng nhìn đám tàn binh chạy đến thì…..sự thật là vậy rồi.

“Chớ hoảng, chớ hoảng, để ta nghĩ cách.” Mộc Thạnh an ủi chúng tướng nhưng thực ra đến y cũng không đủ tự tin, hậu quân bị đánh tan thì viện binh của quân man sắp tới rồi.

Không để y đợi lâu, tiếng voi rú, tiếng người hô giết lập tức từ phía sau vọng đến.

“GIẾT!!!!”

“QUÉT SẠCH MỌI NGÔ.” Tiếng hô giết vang vọng tận trời, át cả tiếng ồn nơi chiến trường.

« VIỆN QUÂN TỚI RỒI ANH EM ƠI ! GIẾT SẠCH MỌI NGÔ ! » quân Vạn Xuân đnag khổ chiến mừng như điên, tiếng thét to hết lần này đến lần khác. Nghe tin viện quân đến như được uống thuốc tăng lực, thanh đao nặng nay lại nhẹ tựa chiếc lông hồng, không hề tốn sức. Quân Minh đối diện ngay lập tức phải nếm mùi đau khổ, vốn đã bị đè ra đánh rồi nay càng thảm hơn.

« Viện quân nam man đến rồi ư. Làm sao đây, làm sao đây huynh. » Tên lính Minh hốt hoảng hỏi đồng bạn. Tên kia nghe tiếng hô giết phía sau cũng sợ vãi linh hồn rồi, biết sao được mà trả lời. Quân tâm dao động. Lính Minh vốn liều chết tiến đánh nay có dấu hiệu lui lại, chưa đến mức tan tác nhưng quân Minh từ từ lui lại.

Khi đám tàn binh đầu tiên chạy đến thì quân Minh bắt đầu có dấu hiệu tan tác rồi, Mộc Thạnh lại không để lại lực lượng nào phòng trường hợp này, y quá tự tin vào sức chiến đấu của lính Minh, cứ ngỡ rằng 7 vạn lính Minh ngăn cản được quân Thuận Hóa. Y tính sai rồi, cả về số lượng lẫn sức chiến đấu của lính Thuận Hóa.

Đám tàn binh chạy đến mang đến không khí khủng hoảng cùng sự rối loạn thì khi quân Thuận Hóa đến đánh, bại cục của quân Minh đã định. Gần trăm voi chiến bất kể thương tích lao vào càn quyết, phía sau là hàng vạn quân chiến đao nhuốn máu, thần sắc hăm hở chạy đến.

« Quân man bao vây ta rồi.”

“Quân mạn sắp đánh vào phía sau ta rồi.”

Quân dự bị của quân Minh hoảng sợ, phía sau càng ngày càng rối loạn, họ không biết rõ tình hình, chỉ nghe tiếng hô rút chạy, tiếng đuổi giết. Rừng giáo khiên vững chắc cản bước tiến kỵ binh Vạn Xuân giờ lung lay, lo sợ. Liệu nó còn có thể cản được đợt tấn công tiếp theo của quân Vạn Xuân không?

“VIỆN QUÂN TỚI. GIẶC MINH BỊ BAO VÂY RỒI. GIẾT!!!!!!!” kỵ binh Vạn Xuân thu cung, rút ra chiến đao, đứng cách rừng giáo quân Minh trăm mét, điên cuồng hú hét. Tiếng tru hết đợt này đợt khác vang lên, càng ngày càng vang rội, càng ngày càng hoang dã. Những binh lính du mục này như quay trở về thảo nguyên vậy, dòng máu hoang dã, tàn nhẫn, khát máu trỗi dậy.

“GIẾT!!!!!!!!!!” kỵ binh Vạn Xuân hô vang ngợp trời, chiến đao sáng chói, thúc ngựa tăng tốc, thúc ngựa lao về phía quân Minh.

“GIẾT!!!!!!!!”

“GIẾT!!!!”

Trận hình quân Minh lung lay, vó ngựa càng ngày càng gần, bọn kỵ binh nam man kia không dừng lại, không rẽ, không ngoặt, chúng nó thậm chí còn không thèm dùng cung, chúng dùng đao hết rồi. Nhiều tên lính Minh vãi ra quần khi tiếng vó ngựa ngay càng gần. Đến khi hai quân còn cách chưa tới 20m, những khuôn mặt dữ tợn, khát máu xuất hiện, ngày càng rõ ràng, quân Minh thất kinh. Chạy. Chạy ngay. Chạy còn nước sống.

Tường khiên, rừng thương khiên cố khi nào nay tan tác, tâm lý quân Minh bị đánh tan, không thể trụ lại trước đợt xung phong của kỵ binh Vạn Xuân nữa rồi. Bại cục đã định. Quân Minh không thể chống lại được nữa, thi nhau tháo chạy.

Quân kỵ Vạn Xuân rú lên sung sướng, bất chấp tất cả lao thẳng vào đám quân Minh rút chạy. Chưa đến 20m, khả năng chỉ 10m, khoảng cách ngắn như thế, người chạy còn không mất mấy giây, nói gì đến ngựa. Khi quân Minh vừa quay lưng chạy thì quân kỵ Vạn Xuân lập tức đã đến.

“ẦMMMMMM…… AAAAA” Kỵ binh tốc độ cao đâm sầm vào đám lính tháo chạy, người ngã ngựa đổ, không ít kỵ binh bị hất văng, ngã xa cả chục mét. Lính Minh càng thảm, bị ngựa húc bay, bay lên giữa trời, lục phủ ngũ tạng tan vỡ, miệng không kìm được, máu phun như mưa.

Võ ngựa đạp vào lưng, cột sống nào chịu nổi, lập tức gãy tan, tên lính Minh lấy một tư thế không tưởng, cả người lẫn giáp cong gấp về phía sau, mặt văn vẹo đau đớn….hắn sẽ không sống nổi nhưng mấy giây cuối đời dẽ phải chịu cái chết đau đớn nhất.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.