Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thắng trận

Tiểu thuyết gốc · 2051 chữ

Kỵ binh lao vào giữa trận, thỏa sức mà chém giết, mỗi đao hạ xuống là một mạng người, đầu lâu, tay,…hay bất kì bộ phận nào vừa tầm chém, bay đầy trời, huyết hoa nở rộ như rừng đào đầu xuân, biết bao thê mỹ. Xác lính Minh ầm ầm đổ sập, kẻ không chết giãy dụa đau đớn trên nền đất nóng bỏng. Quân dự bị của quân Minh chính thức bị đánh tan, đám lính chủ lực đang chống đỡ kia sẽ không có bất kỳ sự trợ giúp, bổ sung nào nữa.

Như một phản ứng dây chuyền vậy, hậu quân tan vỡ, lực lượng dự bị bị đánh tan, lính Minh trước trận chịu đủ khổ sở bởi pháo binh, tên đạn quân Vạn Xuân, cùng với đám bộ binh càng chiến càng hăng, nay phía sau đã loạn, làm sao còn tinh thần chiến đấu nữa. Chúng quay đầu chạy, thi nhau mà chạy, giẫm đạp lên nhau cũng không tiếc.

Bại binh như núi đổ, 20 vạn quân Minh không cứu được nữa, có phép tiên cũng không cứu nổi. Quân Minh chính thức tan vỡ, quân lính tứ tán chạy trốn, cả chiến trường dài hàng dặm trở lên hỗn loạn kỳ cục trước màn trốn chạy của quân Minh.

“XUNG PHONG! GIẾT SẠCH MỌI NGÔ!” hai vạn quân dự bị của Vạn Xuân đã được Đại Hải tung ra. Đây là thời khắc để mở rộng chiến quả, để tiêu diệt hoàn toàn đại quân quân Minh.

Mộc Thạnh sắc mặt lụi bại nhìn cảnh trốn chạy của quân Minh.

“Đại soái, xin hãy rút lui. Còn núi xanh lo gì không có củi đốt. Xin ngày hãy lui lại.” Liễu Thăng khuyên can.

“Đúng vậy đại soái, lui lại thôi. Vạn quân dễ kiếm, tướng giỏi khó tìm. Còn ngài, quân viễn chinh còn tất cả, mất ngài, dù thêm trăm vạn đại quân cũng không lên cơm cháo gì.” Trương Phụ cũng tận tình khuyên bảo.

“Rút thôi.” Mộc Thạnh suy yếu nói, thảm bại trước nam man, y không chịu nổi.

Mộc Thạnh cùng chúng tướng đồng loạt rút lui, quân Minh hoàn toàn mất đi khả năng chống cự, chỉ lo chạy. Chạy, chạy nữa, chạy mãi, liệu có bao nhiêu kẻ trốn chạy được sự truy kích của quân Vạn Xuân.

“Để cho kỵ binh truy đuổi tướng quân Minh, quyết không để chúng chạy thoát.” Đại Hải hạ lệnh, lính liên lạc lập tức cưỡi ngựa chạy đi truyền lệnh.

“Cấm vệ quân xuất chiến. Quyết bắt sống Mộc Thạnh.” Đại Hải quay sang nói với Lê Nam – chỉ huy cấm quân bên cạnh.

“RÕ!” Lê Nam lĩnh mệnh xoay đi.

Từ hậu quân Vạn Xuân, 3000 cấm vệ quân xuất hiện, ai đấy cao lớn, giáp trụ chỉnh tề, cưỡi thuần một sắc ngựa trắng, trang bị tinh mỹ hơn 1 vạn kỵ binh chiến đấu khi nãy nhiều lần. Sức chiến đấu của họ khỏi phải bàn cãi, là lực lượng tinh nhuệ bậc nhất Vạn Xuân, kiêu dũng thiện chiến lại hết mực trung thành. Vừa xuất hiện đã khiến vạn chúng chú mục, binh lính xung quanh ước ao ghen tị, nữ binh thì ánh mắt đầy sao.

“Tướng quân hạ lệnh, truy bắt tướng lĩnh quân Minh, một tên không để chạy thoát.”

“RÕ!” 3000 người đồng thanh đáp rồi đồng loạt thúc ngựa phi đi. Đối mặt với 3000 cấm vệ quân tinh nhuệ, liệu Mộc Thạnh có khả năng trốn thoát.

Minh quân đã bại, khắp nơi là cảnh đuổi giết. Cả chục dặm đường, đâu đâu cũng thấy xác quân Minh, đa phần đều bị chém chết từ phía sau, đâu đó lại có một nhóm quân Minh ủ rũ cúi đầu, tay không cầm binh khí, bị mấy người lính Vạn Xuân áp tải về phía sau. Quân Minh chết nhiều, bị bắt càng nhiều hơn.

Cách chiến trường chục dặm đường, Mộc Thạnh cùng chúng tướng dưới sự bảo hộ của số kỵ binh ít ỏi còn lại, thục mạng trốn chạy. Ngay sau chúng là hàng ngàn kỵ binh Vạn Xuân theo sát, quyết không buông bỏ. Kỵ binh Đại Minh sau nhiều giờ chiến đấu, ngựa vốn đã mệt mỏi rồi nay phải liều mạng chạy trốn, không ít con không chịu nổi, mệt ngã chết dọc đường, mũi miệng thở phì phò ra máu, số phận kỵ sĩ trên lưng chúng thì khỏi phải bàn, không ngã chết thì cũng bị kỵ binh Vạn Xuân đuổi theo chém chết, không thoát đi đâu được.

“Cứ chạy trốn như thế này không phải cách hay, quân man đuổi gắt quá, phải có người ở lại đoạn hậu.” Trương Phụ nhăn mày nói.

“Đại soái và các vị tướng quân hãy rút đi, để thuộc hạ chặn giặc.” Liễu Thăng nhận nhiệm vụ, y không đánh tan được kỵ binh nam man, trận thua này, lỗi của y không nhỏ, có trốn được về cũng phải chịu tội. Thà rằng quyết một trận tử chiến, có chết thì tiếng thơm cũng để muôn đời.

“Liễu Thăng tướng quân bảo trọng.” Mộc Thạnh nhìn sâu Liễu Thăng nói, vó ngựa không dừng.

Liễu Thăng ngửa mặt cười dài, xuất lĩnh hơn ngàn kỵ binh sót lại, quay đầu tử chiến.

“GIẾT SẠCH NAM MAN. BẢO VỆ ĐẠI SOÁI.” Hét rồi thúc ngựa chạy đầu, binh lính xung quanh thấy vậy, dù rất mệt mỏi, rất muốn chạy nhưng vẫn cắn răng chạy theo.

“DIỆT SẠCH MỌI NGÔ. HÚ HÚ HÚ UUUU” kỵ binh Vạn Xuân cũng không vừa, thúc ngựa lao đến. Quyết một trận khô máu.

“ẦM ẦM….HÍ HÍ” hai quân lao thẳng vào nhau, không ít kỵ sĩ không kịp tránh, đâm sầm vào đối thủ, người ngã ngựa đổ, chết không thể chết lại được nữa. Nhưng số đâm vào nhau như vậy âu cũng chỉ là số ít, kể cả người muốn lao vào thì ngựa cũng không chịu.

Kỵ binh hai bên đan xen vào lẫn nhau, khắp nơi đao quang kiếm ảnh, máu tươi bắn ra tứ phía, đầu lâu, tay chân tứ tung. Chỉ một thoáng gặp qua mà hàng trăm người ngã ngựa, Việt có, Ngô có. Quân Ngô tuy liều chết nhưng thể lực tiêu hao quá lớn, trang bị lại không tinh lương bằng nên có phần thiệt thòi hơn, chết không ít. Quân Vạn Xuân tuy có lợi thế nhưng cũng nhiều binh lính chết trận.

“HỪ. QUAY ĐẦU! GIẾT SẠCH MỌI NGÔ.” Hai quân vừa tách ra, quân kỵ Vạn Xuân lập tức quay đầu, chuẩn bị cho đợt xung phong thứ hai. Quyết giết hết đám lính Minh dám cản đường này.

Cổ nhân nói ai binh tất thắng nhưng khi đối thủ mang sức mạnh vượt trội, áp chế mọi mặt thì ai binh cũng khó lòng mà xoay ngược tình thế được. Quân Minh lúc này chính là ai binh nhưng đứng trước quân kỵ Vạn Xuân thì khó mà xoay người, chỉ một cú xung phong đã chết quá nửa, số còn lại mình cũng mang thương, máu tươi ứa ra ướt áo.

“GIẾT!” Liễu Thăng đùi bị chém một nhát, hở cả xương trắng, máu tuôn như suối. Dẫu vậy y còn rất hăng, quyết chí lao vào nam man, cố kéo thêm 1 2 cái đệm lưng.

Đã muốn như vậy thì quân Vạn Xuân cũng chiều, hai bên lại một lần nữa thúc ngựa lao thẳng vào đội hình đối phương. Lần này trận chiến càng thảm hơn, quân Minh mang một quyết tâm phải chết, phải kéo theo một hai lính Vạn Xuân chết cùng. Quân Vạn Xuân thề phải giết chết lũ lính Minh, hết sức liều mạng, không chịu thua kém nửa bước.

Hai bên đầm sầm vào nhau, ngựa sát ngựa, người sát người, đao vung như chớp. Có tên lính Minh tay vừa giơ chiến đao chưa kịp chém đã bị chặt cụt, máu phun như suối, không để y kêu lâu, đầu y cũng lập tức rời khỏi cổ, bay thẳng lên trời. Có người lính Vạn Xuân bị lính Minh điên cuồng húc thẳng ngựa vào, cả hai ngã uỳnh ra đất, chưa kịp đứng dậy đã bị vó ngựa giẫm chết.

Liễu Thăng vừa chém ngã ngựa một người lính Vạn Xuân thì y cũng lập tức phải đền tội. Cái chân bị thương của y lần này bị chém cụt hẳn, chân chia làm hai nhưng vẫn mắc ở bàn đạp, chưa bị rơi xuống, máu xái ướt thân ngựa. Hai tay y cũng bị kỵ binh Vạn Xuân lao qua chém cụt. Y cứ thế lung lay ngồi trên lưng ngựa, mặt còn nguyên nét dữ tợn lẫn đau đớn. Rồi việc gì đến cũng phải đến, dù tay chân y cụt cả, người ta cũng không tha cho y, lại một đường đao qua, đầu y chuyển nhà, bay cao lên trời rồi hạ xuống, lăn lông lốc dưới mặt đất, bị quân kỵ hai bên chạy qua giẫm bẹp, mũ cánh phượng của y đội trên đầu cũng bị giẫm không thành hình.

Cái số của y là phải chết trên đất Việt, phải đền mạng cho người Việt. Ở một thời không khác, y bị nghĩa quân Lam Sơn đánh cho tơi bời, chạy trốn chưa về được nước đã phải bỏ mạng. Ở thời không này, y còn phải bỏ mạng sớm hơn, chết thảm hơn. Ít ra, nếu theo đúng lịch sử thì xác y còn khá nguyên vẹn, không đến mức bị chém thành mấy đoạn thế này.

Trận kỵ chiến ngắn ngủi chưa đầy 20 phút đã xong, hơn ngàn kỵ quân Minh hoàn toàn tiêu diệt, cả quân lẫn tướng, quân Vạn Xuân cũng tổn thất mất mấy trăm người.

“Thiếu tá, còn đuổi theo tướng Minh không?” Một đại úy kỵ binh cưỡi ngựa lại hỏi, người y cũng nhuộm đẫm bởi máu tươi quân thù.

“Ai còn đủ sức chiến đấu thì đi. Số còn lại tại chỗ nghỉ ngơi băng bó. Không cần quá lo lắng, cấm về quân theo đường khác chạy trước chặn đầu quân Minh rồi. Ta chỉ phối hợp với họ.” Thiếu tá trả lời.

“RÕ!”

Sau mấy phút chỉnh đốn, hơn ngàn kỵ binh quân Vạn Xuân lại tiếp tục lên đường, truy kích quân Minh.

………….

Mộc Thạnh, chinh nam đại nguyên soái, tướng tài của nhà Minh, dẫn đầu gần 30 vạn đại quân bình định Đại Ngu, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi nay phải chạy trốn, quanh thân không lấy nổi 1 vạn quân. Chính xác hơn là chỉ có khoảng 2000 thân binh, của hắn và cả của các tướng khác, đám này kiêu dũng thiện chiến, trang bị tinh mĩ, lại hết sức trung thành, đều có ngựa nên mới theo hộ chủ được, chứ nếu không thì khéo cũng bị bỏ lại.

Lẽ ra còn có hơn ngàn lính kỵ hộ tống nữa nhưng số đó đã theo Liễu Thăng chặn hậu, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Đời cầm quân của Mộc Thạnh, bôn ba trên biết bao chiến trường, chưa bao giờ thua đau, thua nhục nhã như vậy. Trời cao đố kỵ anh tài ư.

Nổ thế thôi chứ thực ra Mộc Thạnh cũng không được coi là tướng tài, tài năng chỉ ở hạng trung nhưng được cái xuất thân tốt, lại hết mực trung thành nên được vua Minh trọng dụng. Lần này chinh nam, đáng ra y chỉ là phó tướng thôi nhưng chủ tướng quân Minh là Chu Năng chết bệnh trên đường nên y mới có thể cầm quyền.

Mộc Thạnh cùng chúng thuộc hạ liều mạng chạy trốn, bao sự oai phong ngày đánh tan quân Hồ đã đi đâu hết, sự bình ổn, cái phong thái đa mưu túc trí cũng đi tong. Giờ trông y chật vật, mồ hôi nhễ nhại, râu tóc ngổn ngang. Dáng vẻ này của y mà xuất hiện ở Vân Nam, đất nhà y thì chắc chắn sẽ gây oanh động lớn…..nhưng mà, liệu y có thể chạy về được đến Vân Nam hay không?

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.