Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiền hậu giáp công

Tiểu thuyết gốc · 2103 chữ

“Chựa. Nhanh nhanh, chia ra chạy, phải báo lại cho tướng quân ngay lập tức.” Tên thập trưởng mặt xanh mét, vừa thúc ngựa vừa hét. Điên cuồng thúc ngựa hòng trốn thoát đám nam man đuổi giết.

“Tuân…Phụt” tên thám báo bên cạnh chưa kịp đáp lời, một mũi tên đã xuyên thủng họng hắn. Máu tươi ồng ộc tuôn ra từ miệng, môi mấp máy như muốn nói gì nhưng không thành lời.

“Mẹ nó. Tản ra mau.” Tên thập trưởng chửi tục, vội vã hạ lệnh, đám thám báo quanh y lập tức tứ tán chạy. Tản ra thì còn có đứa thoát chứ túm tụm thế này chỉ có chết hết thôi.

« Chia ra, một tên không để thoát. » chỉ huy quân Vạn Xuân hạ lệnh, từng nhóm ba bốn người chia đường, thúc ngựa đuổi theo thám báo quân Minh.

Thám báo Minh tuy tinh nhuệ nhưng ăn sao được trinh sát quân Vạn Xuân, trang bị giáp nhẹ, cơ động, tất cả đều là cao thủ trên lưng ngựa, cưỡi ngựa bắn cung không hề nói chơi, đặc biệt là họ còn đông hơn nữa. Chỉ thấy vài mũi tên bắn ra là có ngay một tên thám báo ngã ngựa. Trinh sát Vạn Xuân quyết đuổi tận giết tuyệt lũ thám báo này. Cả trăm thám báo này còn chưa đầy 10 người, nhân số càng giảm dần theo từng phút trôi qua.

« Phập…Hự….Ầm » tên thám báo quân Minh cuối cùng trúng tên ngã ngựa. Quanh đây 2 dặm, thám báo Minh đã bi giết sạch, không tên nào thoát được, chạy về truyền tin.

« Tản ra tuần tra, không để có cá lọt lưới. » sĩ quan chỉ huy hạ lệnh. Binh lính lập tức phân tán đi các hướng. Tuy truy giết hết thám báo quân Minh nhưng không thể lơ là, biết đâu có tên nào trốn tránh trong chỗ tối thì sao. Phải hết sức cẩn thận. Giữ bí mật được phút nào hay phút ấy.

Mười phút trôi qua, từ phía sau, bụi đất bay lên mù mịt. Dọc theo đường cái quan, một đội quân lớn xuất hiện. Đi đầu là trăm voi chiến, mình bọc giáp mây có đính tấm sắt, lưng gắn đại bác. Phía sau là hàng vạn quân, nai nịt gọn gàng, vũ khí chỉnh tề, sẵn sàng xuất chiến. Đây chính là quân từ Hoành Sơn quan đánh ra.

Quân Vạn Xuân dĩ nhiên là có tượng binh rồi, một lực lượng truyền thống, mạnh mẽ của người Việt. Không biết người Việt thuần voi, sử dụng trong chiến tranh từ bao giờ, chỉ biết thời Hai Bà Trưng, Bà Triệu đều đã dùng voi chiến đánh nhau với người Hán. Đến thời vua Quang Trung còn gắn cả đại bác trên lưng voi mà đại phá quân Thanh. Tuy với sự phất triển của hỏa khí thì vai trò của voi chiến càng ngày càng suy giảm nhưng ít nhất ở đầu thế kỉ 15, voi chiến vẫn là một sức mạnh không thể bỏ qua trên chiến trường, đặc biệt voi chiến gắn đại bác mà Đại Hải học hỏi từ quân Tây Sơn.

« Báo tướng quân, thám báo quân Minh đã diệt sạch. Đại quân cũng đang tiến hành quyết chiến với quân Minh cách đây 2 dặm. » chỉ huy lực lượng trinh sát báo cáo.

« Tốt lắm, quân Minh có để lại lực lượng chặn hậu không ? » Vũ Tiến hỏi.

« Có khoảng 7 vạn lính chặn hậu, ý đồ cản lại quân ta. »

« Hừ, 7 vạn quân mà mơ tưởng cản được quân Vạn Xuân ta ư, quân Minh cũng hơi chủ quan rồi đấy. »

« Tiếp tục tăng mạnh tuần tra, bảo đảm bí mật hết sức có thể. »

« RÕ ! » chỉ huy lực lượng trinh sát lĩnh mệnh, xoay ngựa rời đi.

« Đại quân tăng tốc. Chuẩn bị quyết chiến với quân Minh. » Vũ Tiến hạ lệnh.

« RÕ ! »

………….

« Thám báo chưa quay lại. » Lý Bân mặt mày ngưng trọng hỏi.

« Bẩm tướng quân, chưa ai quay lại. » phó tướng đáp.

« Chỉ sợ lành ít dữ nhiều rồi. Toàn quân chuẩn bị, đề phòng quân man tấn công bất ngờ. »

« RÕ ! »

Quân Minh ầm ầm chuyển động, lập trận hình phòng thủ. Cản mã được mang ra ngoài, binh lính vào vị trí, cung thủ rút tên, sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào. Không để quân Minh đợi lâu, từng bóng hình từ xa xuất hiện, đi đâu chính là hàng chục, hàng trăm voi chiến. Cơ thể to lớn đồ sộ như ngọn núi nhỏ.

Lính Minh đánh với quân Hồ không ít, giết voi không thiếu nhưng nhìn thấy voi vẫn không tự chủ được run rẩy. Sợ hãi voi chiến nước Việt gần như đã khắc vào gen chúng rồi.

« Điểu thương binh đi lên đầu, chuẩn bị mồi lửa, sẵn sàng bắn voi. Voi sợ lửa, gặp hỏa khí quay đầu ngay thôi. Không gì phải sợ cả. » Lý Bân nói.

Lính điểu thương ôm súng đi lên đầu, biết là voi sợ lửa nhưng vẫn không khỏi run sợ. Bao nhiêu pháo Mộc Thạnh tướng quân đều mang đi rồi, không biết mấy khẩu súng nho nhỏ này có dọa được voi không nữa. Quân man càng ngày càng gần rồi.

« GIẾT !!!!!!!!!!!! » tiếng hô giết dậy trời, lính Minh thất kinh, tay nắm chặt vũ khí, mồ hôi tuôn ra như suối.

« GIẾT SẠCH NAM MAN. »

« GIẾT SẠCH NAM MAN. » Lý Bân đi đầu hét lớn, binh lính xung quanh cũng điên cuồng hét, hét lớn có thể giảm bớt phần nào sự sợ hãi, căng thẳng trong lòng.

Quân Vạn Xuân từ từ đi đến, mặt đất ầm ầm rung chuyển dưới chân voi. Trống trận nổi lên từng hồi từng hổi, mỗi nhịp như gõ thẳng vào trái tim đang run sợ của lính Minh.

“ẦM ẦM ẦM.” Bỗng từ phía quân Vạn Xuân, đại pháo bắn liên hồi. Những khẩu pháo nhỏ trên lưng voi bắt đầu phát uy. Do pháo nhỏ nên đến gần quân Minh pháo mới bắn.

Những viên đạn sắt bay nhanh đến, dễ dàng xé tan đội hình lính Minh. Đám điểu thương thủ đứng đầu nhận nhiệm vụ đánh lùi tượng binh là khổ nhất, dính nhiều đạn nhất. Chỉ thấy một viên đạn bay tới với tốc độ cao, cắt cụt đầu tên lính Minh, sức mạnh không hề suy giảm, xuyên qua vài ba tên nữa mới dừng lại. Cái xác không đầu lảo đảo đổ ầm ra đất, máu tuôn như suối. Binh lính Minh bên cạnh không bị bắn trúng, nhìn tình cảnh đó sợ tái mặt, không ít tên nhát gan quần đã ươn ướt. Dẫu bị dọa sợ phá lá gan nhưng cũng không tên nào dám chạy, đám giám quân phía sau không phải ăn chay.

Trong suốt cuộc nam chinh này, lính Minh bị giết do chạy trốn, đào ngũ cũng phải đến hàng nghìn. Khôn hồn đứng đấy, chạy là chết chắc. Dưới mưa bom bão đạn quân Vạn Xuân, lính Minh phải căng mình chịu trận, chết chết thương thương vô số, khắp nơi đều là xác chết, thương binh kêu gào.

Quân Vạn Xuân bắn được 3 lượt pháo thì cũng đã tới gần quân Minh, chỉ đi thêm chục mét nừa là vào tầm bắn của cung thủ. Cung thủ quân Minh tuy bị càn quét một lượt nhưng số lượng còn lại cũng không ít.

“TÙ TÙ TÙUUUUUUUU” từng đợt tù và dài vang lên, hiệu lệnh tấn công đã phát.

“XUNG PHONG!”

“GIẾT!”

“GIẾT SẠCH MỌI NGÔ!” quân Vạn Xuân gào thét, khí thế như rời non lấp bể lao đến. Voi chiến rú lên từng hồi, lao nhanh về phía trận hình quân Minh.

“BẮN! BẮN TỰ DO!” tướng Minh hét, hàng trăm hàng ngàn mũi tên lao về phía quân Vạn Xuân đang xung phong. Tên đâm vào lá chắn kêu lách cách, voi quân Việt mặc giáp dày, tên đạn bình thường không thể làm bị thương chúng được, đạn va vào lớp sắt mỏng phía trên giáp bắn ra cả tia lửa, tên găm đầy giáp mây. Có tên đạn bắn trúng vòi, miệng voi, tuy không chí mạng nhưng làm chúng nổi điên hơn, mắt xung huyết đỏ bừng, càng điên cuồng lao đến.

“ẦM ẦM ẦM” Lại một đợt pháo nữa, lần này quân Vạn Xuân dùng đạn ria (hoa cải), sức công phá không cao nhưng sức sát thương khỏi bàn, chùm đạn nhỏ, phạm vi rộng, mỗi viên đạn nhỏ như viên bi thôi nhưng mang đến cái chết không thể đau đớn hơn cho quân Minh.

Một viên đạn găm trúng mặt tên lính điểu thương, lập tức mặt y biến thành thịt nát. Đạn đâm vào ngực tên giáp sĩ đứng sau, phá tan lớp giáp mỏng manh, khuấy tan nội tạng hắn, máu tươi, mảnh vụn nội tạng ồng ộc chảy ra. Còn không biết bao nhiêu tên cụt tay cụt chân do đạn, đạn đâm vào chân, xương ống đồng giòn tan, lập tức bị phá thành mảnh vụn. Quân Minh ăn phải đạn ria, thảm không nỡ nhìn. Đạn này vốn được dùng để chống kỵ binh hay các đội hình dày đặc, mang đến sát thương vô cùng, vô cùng lớn, khiến bất kỳ đội quân nào cũng phải khiếp sợ.

Đạn ria vừa càn qua thì tượng binh đã đến, voi chiến Vạn Xuân như những cỗ xe tăng trên chiến trường, phá tan bất kỳ thứ gì dám cản đường, cản mã chống kỵ binh trước mặt voi chiến không khác gì mấy cái que gỗ mục, nhanh chóng bị giẫm nát. Voi chiến lao vào trận hình quân Minh, ra sức giẫm đạp, húc, vứt. Khi xưa quân La Mã lần đầu gặp voi chiến thảm bao nhiêu thì nay quân Minh thảm bấy nhiêu. Người bị chân voi giẫm nát, thành bãi thịt nhão, khiên cứng cũng bị đạp vỡ nát. Kẻ bị ngà voi xiên qua người, treo lúc lắc, máu tươi xối xả, còn chưa chết ngay, kêu gào đau đớn. Kẻ lại bị voi cuốn lên rồi vứt đi, ngã xuống đất không chết cũng tàn.

Quân Minh hay người Hán nói chung dù sao cũng đánh nhau với người Việt cả nghìn năm, làm sao lại không biết nhược điểm của voi chiến được cơ chứ. Sau lúc đầu hoảng loạn thì nhanh chóng phân tán ra, giáo binh, cung thủ, điểu thương binh tập trung lại giết voi, giết quản tượng. Không ít quản tượng, pháo thủ trên lưng voi đã ăn quả đắng, bị quân Minh bắn chết.

Quân Minh còn đốt lửa, đốt đuốc, đánh chiêng, đánh trống ầm ầm hòng dọa được voi nhưng không ăn thua. Voi chiến Vạn Xuân nắp cả đại bác lên lưng thì làm sao sợ lửa, sợ tiếng ồn cho được, quân Minh càng làm, chúng càng điên, kể cả quản tượng chết đi thì cũng điên cuồng lao vào mà quần xả. Pháo thủ trên lưng voi cũng chuyển sang dùng giáo dài mà chiến. Voi tuy hung hãn nhưng nếu bị vây lâu thì cũng sẽ bị quân Minh giết chết hết thôi. Quân Minh biết điều đó thì làm sao quân Vạn Xuân lại không biết được.

Voi vừa phá trận, lao vào càn quét quân Minh thì quân bộ cũng đến, quân Vạn Xuân lập tức lao vào lỗ thủng trận hình quân Minh mà chém giết. Binh lính chia thành các đội nhỏ, vừa hỗ trợ lẫn nhau, vừa hợp lực tàn sát lính Minh. Quân Minh đông đảo, hung hãn, thiện chiến nhưng bị pháo bắn, bị voi càn qua, đội hình toán loạn, không sao chống trả hiệu quả được. Trước kiểu hợp đồng tác chiến của quân Vạn Xuân bó tay không cách nào chống lại được.

Đằng sau có cả vạn quân mà đường trước bị chắn, không thể tiến lên nổi. Quân Vạn Xuân chỉ việc giết hết nhóm này đến nhóm khác. Cung thủ tới nơi, sắp hàng mà trút tên xuống đám lính Minh mắc ở đằng sau, quân Minh đừng san sát, dày đặc, mưa tên ập xuống chết không biết bao nhiêu mà kể.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.