Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giáp lá cà

Tiểu thuyết gốc · 2016 chữ

“LAO CHUẨN BỊ!!!! NÉM!” đại đội trưởng hét lớn, cây lao trong tay cũng bay ra, phóng thẳng về phía quân Minh đang tiếng tới. Cùng với đó là hàng ngàn, hàng vạn ngọn phi ra từ trận hình quân Vạn Xuân.

Rừng lao bay đến, áp lực sơn đại, quân Minh vừa thiệt hại nặng nề bởi súng nay chuẩn bị đối mặt với trận lao, khổ không tả nổi. Thứ này uy lực không ăn được đạn súng nhưng lại mạnh mẽ hơn tên nhiều lần, kể cả khiên có đỡ được cũng vướng víu. Chỉ 20m thôi mà sao như 200m, 2000m vậy, mỗi bước áp sát quân Vạn Xuân khó càng thêm khó.

Lao bay nhanh đến, dễ dàng đục thủng lớp giáp da mỏng, kết liễu cuộc đời tên lính Minh. Tên nào có giáp sắt cũng không thoát được, trừ phi là giáp rất dày, nếu không cũng nộp mạng như thường. Kể cả không bị lao xuyên qua giết chết, bị lao mạnh lao vào cũng vô cùng đau đớn. Có tên lính Minh giơ khiên ra đỡ, ngọn lao phá tan lớp gỗ, xuyên thủng vào, may sao cản được, y cứ tưởng mình phải chết ở chỗ này rồi.

Đợt lao vừa đi qua, quân Minh lại khựng lại, không biết bao nhiêu kẻ chết, chỉ thấy mặt đất đâu đâu cũng có người nằm.

“CHẠY NHANH. LAO VÀO ĐÁM NAM MAN. ĐỨNG ĐẤY CHỜ CHẾT À LŨ NGU.” Tên bách phu trưởng giơ cao tấm khiên, phía trên còn cắm mấy mũi lao, hét lớn. Má, thủ đoạn của bọn nam man này tầng tầng lớp lớp, thiên quân quá khó chống đỡ. Phải nhanh, phải áp sát lại mà đánh, chứ không chết oan.

Quân Minh bất chấp tất cả, giẫm lên cả đồng bạn mà xung phong, chỉ mong sao áp sát được quân Vạn Xuân.

“ANH EM CHUẨN BỊ. ĐỨNG VỮNG. CHUẨN BỊ VA CHẠM.” sĩ quan hét lớn.

“SÁTTTTTTTT” quân Minh hò hét lao đến.

“GIẾTTTTTTTTT” quân Vạn Xuân cũng chẳng hề yếu thế, ra sức hò hét.

“ẦMMMM” hai khối quân đâm sầm vào nhau phát ra tiếng vang chát chúa.

“GIẾT SẠCH GIẶC NGÔ!”

“SÁT QUANG NAM MAN.”

Kẻ thù gặp mặt, đỏ mắt hết sức, vừa gặp là chém giết, không chết không ngừng. Binh lính hàng đầu, đầu ong ong bởi đợt va chạm mạnh, cánh tay đỡ khiên nhức mỏi. Quân Minh cũng chẳng khá hơn là bao. Không cho họ thời gian hồi lại, phía sau đồng đội đã lao vào tham chiến. Đao quang, kiếm ảnh, máu bay đầy trời.

“ỔN ĐỊNH TRẬN HÌNH. KHÔNG ĐỄ QUÂN NGÔ CHỌC THỦNG” tiếng kêu hết lần này đến lần khác vang lên.

“GIẾT SẠCH NAM MAN! GIẾT!”

Một người lính Vạn Xuân vừa chém ngay cổ tên lính Minh đối diện, máu tươi phun ra như suối, ướt đẫm mặt hắn. Thứ máu tanh nồng còn ấm này bắn cả vào miệng, tanh tanh mặn mặn. Đúng lúc này, một ngọn giáo lao ra, nhằm thẳng mặt hắn mà đến. Xong rồi.

“Choeng.” Một lưỡi đao chặt ra cản lại ngọn giáo, cứu người lính Vạn Xuân trong gang tấc.

“Muốn chết à. Đừng phân tâm. » đội trưởng bên cạnh hét, vừa hét vừa đẩy mạnh khiên, hất tên lính Minh vừa lao đến ra.

“Vâng. Em…” Người lính vừa đáp

“Phập….AA” một mũi tên từ đâu bay đến, cắm thẳng mặt người lính trẻ, cơn đau bất chợt ập đến khiến hắn không thể chịu đựng nổi, máu tươi tí tách chảy, người lính ôm mặt ngã xuống.

Hắn vừa ngã, một người lính khác đã nhảy lên thay, vung đao chém tên lính Minh đang tiến tới, không để đội hình bị thủng. Khắp nơi là cảnh hò hét chém giết, lính Minh, lính Vạn Xuân hết người này đến người khác ngã xuống. Xác chết, thương binh nằm đầy đất, cản trở bước tiến của hai quân.

“LỰU ĐẠN! LỰU ĐẠN ĐẾN » một lính Vạn Xuân tay cầm quả lựu đạn lớn, to bằng cái bát loa, vừa lấy đà vừa hét, binh lính xung quang vội tản ra cho y có đà ném.

« Phiu » viên lựu đạn to nặng được ném ra, bay vào giữa trận quân Minh.

Một tên lính Minh giơ khiên, đỡ được một vật thể lạ, không biết vây gì, có dây cháy chậm ở ngoài đang xèo xèo cháy. Nhìn cục sắt đen đáng nghi kia, y biết đại sự không ổn, vội giơ khiên lên trước mặt thì « ẦM »

Một tiếng nổ chát chúa, cục sắt đen kia nổ tanh bành, hất tung mấy tên lính đứng quanh, mảnh sắt vụn trong quả lựu đạn theo sức nổ bắn ra tứ phía, găm thẳng vào thân thể lính Minh. Lính Minh đứng dày quá, chỉ cần một quả lựu đạn, hàng chục người đổ gục, không chết thì cũng mất tay mất chân, mấy tên đứng xa hơn bị mảnh sắt văng tới, xuyên thủng người, ngã lăn ra đất mà gào thét, thê thảm vô cùng.

Mà lựu đạn đâu chỉ có mỗi 1 quả, từ trận quân Vạn Xuân, hàng trăm hàng ngàn quả lựu đạn được ném ra, cứ nhằm chỗ quân Minh đứng đông mà ném. Tiếng nổ ầm ầm hết lần này đến lần khác, không kém cạnh tiếng thần công chút nào.

Có tên lính Minh thấy thảm cảnh của đồng bạn, thấy lựu đạn vừa bay đến chưa kịp nổ, vội chạy đến nhặt lên định ném lại thì « ẦM » y chạy đến quá muộn, lựu đạn nổ ngay trên tay y, làm cả nửa thân trên của y biến mất, chỉ để lại cơn mưa máu thịt, mảnh vụn nội tạng bay tứ tung.

Lại có người lính Vạn Xuân chuyên ném lựu, vừa mới tiếp nhận quả lựu đạn đang cháy, chưa kịp ném thì « Phập » một mũi tên lạc bắn xuyên cánh tay hắn, lựu đạn rơi ngay xuống đất. « Không ổn » binh lính xung quanh nhìn thấy lựu đạn rơi dưới chân mình thất kinh, mắt tràn ngập tuyệt vọng. Họ quá hiểu uy lực của thứ này, hôm nay chết ở đây rồi.

Bỗng, người lính ném lựu trúng tên khi nãy vội lao lên, nằm úp sấp lại. để viên lựu đạn dưới thân mình. « ẦM » một tiếng nổ trầm đục, hất văng người lính lên. Giáp sắt hắn mặc vỡ nát, thủng một lỗ to, lòng dạ trào hết ra ngoài, máu tươi đầy đất. Hắn đã cố hết sức để cứu đồng đội rồi. Nhờ thân xác của hắn cùng tấm giáp sắt, sức sát thương của quả lựu đạn bị hạn chế xuống mức thấp nhất.

Binh lính xung quanh thấy cảnh vậy, nước mắt chảy xuống, vừa mừng vì thoát chết, vừa cảm kích trước sự hy sinh của người lính nọ, người có thể sẽ không phải chết hôm nay. Họ điên cuồng hét lên, phát tiết hết cảm xúc trong lòng.

« GIẾT ! GIẾT SẠCH GIẶC NGÔ ! » lao vào lăn xả, mà chém, mà giết, sao cho không phụ tấm lòng người đồng đội.

Trận giáp lá cà giết ra ngày càng ác chiến, ngày càng đẫm máu. Quân Minh đông, hung hãn, thẳng tiến không lùi. Quân Vạn Xuân tinh nhuệ, quyết tử, trang bị lại tốt, vũ khí bí mật hết tầng này đến tầng khác.

Đại bác nổ nứt trời, đạn sắt, mưa tên hết đợt này đến đợt khác. Không khí tràn ngập khói thuốc súng. Đại pháo quân Minh tuy hủy gần hết nhưng vẫn còn đôi ba khẩu, mang đến tổn thất không nhỏ cho quân Vạn Xuân. Một viên đạn bay đến dễ kéo cả chục người chết chung, giáp dày bao nhiêu cũng không đấu lại. Pháo binh Vạn Xuân thì càng khủng, quân Vạn Xuân đã dùng đến đạn nổ, mỗi một viên đi qua, cả một vùng bị san bằng, khắp nơi chỉ còn lại tay chân cụt với xác chết, quân Minh chết không biết bao nhiêu mà kể.

Hai bên bất chấp tổn thất mà lao vào lăn xả, chém giết. Người này chết, người khác lên thay, tên đạn hết thì vung đao lên chiến. Máu tươi tưới đầy đất, đất khô nay hóa sình lầy. Thảm không sao tả hết.

……………….

Bên phía kỵ binh, cuộc chiến lại một khung cảnh khác, gần như nghiêng về một bên chém giết. Quân Minh hung hãn không sợ chết, nhưng quân kỵ Vạn Xuân lại quá tinh ranh, không trực diện mà chỉ bắn tỉa, mang lại không ít tổn thất cho lính Minh. Quân Minh không phải không có cung kỵ nhưng tầm bắn của cung lại kém cung Vạn Xuân, hễ có tên nào mang cung ra là y như rằng được chăm sóc đặc biệt, hàng chục mũi tên bay đến, chết không thể chết lại được nữa, người bị tên găm kín như lông nhím.

Quân tâm dao động, tướng Minh Liễu Thăng cũng biết không ổn rồi. Thu quân thì y không cam lòng, nhưng không thu thì sớm muộn diệt sạch….thu cũng chưa chắc không bị diệt sạch. Haizzz, thu quân thôi, còn sót được bao nhiêu hay bấy nhiêu, hắn cũng đã tận lực.

« TÙ TUUU TÙ TUUUUU » tù và hết lần này đến lần khác vang lên, kỵ binh quân Minh như được đặc xá, vội vã quay ngựa lại mà chạy. Đánh từ nãy đến giờ, giết kỵ binh nam man không được mấy mà quân mình lại chết quá nhiều, khắp 5 dặm đường phía sau, xác người xác ngựa la liệt, hầu hết đều là lính Minh. Đánh đấm như thế, ai mà chịu nổi.

« HAAAAAA. QUÂN NGÔ RÚT CHẠY. GIẾTTTTT !!!!!! »

« GIẾTTTTTTTT »

« DIỆT SẠCH GIẶC NGÔ ! » tiếng hô vang hết lần này đến lần khác, quân kỵ Vạn Xuân thu cung, rút đao xông đến. Trận kỵ chiến này đã đến hồi kết, giờ là lúc mở rộng chiến quả.

Khung cảnh giờ trái ngược lại, quân Minh là đám chạy, quân Vạn Xuân là người đuổi. Từ bốn phương tám hướng, quân Vạn Xuân vung đao lao thẳng về trận hình rút chạy của kỵ binh quân Minh. Đao dài sắc lạnh, dưới ánh mặt trời trông càng ghê người. Thấy cảnh đó quân Minh càng thất kinh, nào dám ham chiến, thúc ngựa mà chạy thôi, ngựa chạy lâu vốn đã mệt mỏi, miệng thở phì phò, không ít con đã rơm rớm máu.

« CHẾT ! » một kỵ binh Vạn Xuân phi ngựa lướt qua, lưỡi đao theo gió, nhẹ nhàng hất văng đầu tên lính Minh bên cạnh, máu phun thẳng trời. Ngựa không biết mà vẫn chở cái xác không đầu chạy thêm một đoạn nữa mới dừng lại. Xác lính Minh lảo đảo rồi lăn đùng xuống khỏi lưng ngựa, phía xa, cái đầu của tên lính Minh chưa mất hoàn toàn tri giác chứng kiến tất cả, tuyệt vọng, không cam lòng…rồi chìm vào đêm đen mãi mãi.

Quân kỵ Vạn Xuân qua lại như gió, càng đánh càng hăng máu, lính Minh kẻ bị chặt đầu, người chém ngang lưng, chết không thể chết lại, hoàn toàn tan tác. Giờ Liễu Thăng có muốn tổ chức phản công lại cũng không được, không còn ai dám đánh nữa, tất cả chỉ mong nhanh chóng chạy thoát khỏi đám tử thần này, không ít kẻ đã vứt bỏ vũ khí, binh giáp để cho nhẹ người, chạy thêm mau….nhưng tất cả chỉ là phí công mà thôi.

Khi nãy quân Vạn Xuân cố tình trốn chạy hơn 5 dặm, cách xa khỏi đại quân quân Minh nên giờ có càng nhiều thời gian săn giết. Không biết đến lúc trở về, kỵ binh quân Minh còn được bao nhiêu người.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.