Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác chiến quân Minh

Tiểu thuyết gốc · 2104 chữ

“Nhanh chân lên, sắp đến chỗ quân man rồi. Rút tên ra, chuẩn bị sẵn.” Chỉ huy quân Minh vừa chạy vừa đốc thúc, tay y cầm cung cứng. Cung nhà Minh học hỏi nhiều từ cung Mông Cổ, tuy nhiên do không chiếm được công nghệ gốc nên tầm bắn không xa như hàng real, tầm bắn hiệu quả chỉ tầm 120 – 130m, mạnh hơn cung Trần một chút, yếu hơn cung Hàn. Quân Minh cần áp sát quân Vạn Xuân trong khoảng 150m thì mới có thể dừng lại chuẩn bị bắn được.

Cả vạn cung thủ chạy vội, mặt đất ầm ầm từng đợt, bỗng đâu, bầu trời đen kịt, mưa tên rơi xuống như chút nước. Tên chỉ huy quân Minh nhìn đầy trời mưa tên, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng.

“Phập phập…aaaaaa” không kịp phản ứng gì, mưa tên đã ập xuống, những mũi tên dài phá tan lớp áo mỏng manh, xuyên thấu cơ thể cung thủ nhà Minh. Cung thủ vốn là lực lượng trợ chiến nên không thường xuyên được trang bị giáp, kể cả có cũng chỉ là giáp mỏng, khiên lớn thì càng không, may mắn lắm mới có tấm khiên tròn nhỏ để dùng khi cận chiến, nhưng nó rất nhỏ, để không ảnh hưởng khi bắn cung, cái khiên bé tí đó làm sao cản lại được mưa tên.

Chỉ một đợt tên, quân Minh tổn thất thảm trọng, tên xuyên thủng người, ngã đầy ra đất, tên nào không chết nằm lăn ra kêu gào thảm thiết, đám điểu thương binh vác hỏa khí chạy bên cạnh cũng không khá hơn, chết chết thương thương vô số. Mặt đất cắm đầy tên, không khác gì mạ non mới cấy.

“Chạy nhanh lên. Nhanh lên, đừng dừng lại kẻo chết oan.” Đám lính cũ hô hào, điên cuồng chạy vế phía trước.

Dưới mưa tên của kẻ địch, nếu không có chỗ trốn thì cách tốt nhất là chạy, chạy về phía trước, tranh khỏi tầm bắn, áp sát kẻ địch. Chạy đến vị trí thuận lợi mà đáp trả, nếu không thì chờ đợi tàn sát thôi.

Cung thủ Vạn Xuân với cung tên nhập khẩu nguyên chiếc từ thảo nguyên Mông Cổ, tầm bắn xa tuyệt vời, hiệu quả trong khoảng 230m, hơn cung quân Minh cả trăm mét. Đây là con số không hề nhỏ, đừng nhìn 100m chỉ cần chạy nhanh mười, mười mấy giây là đến, nhưng tầm đó cũng đủ để cung thủ thạo nghề bắn đôi ba phát. Đôi ba lần đầy trời mưa tên, không khiên chắn, không chỗ trốn, nghĩ thôi cũng thấy thảm họa.

Cung thủ quân Minh đẩy nhanh tốc độ mà chạy, chạy thục mạng, bất chấp đầy trời mưa tên mà chạy. Một tên lính điểu thương đang chạy vội bỗng tên đen lao thời, xuyên phá cái mũ vành mỏng manh, đục tan xương sọ, cắm thẳng vào đâu, y chỉ cảm thấy đau nhói một cái rồi trời đất quay cuồng, đâm sầm xuống đất, mãi mãi không tỉnh lại. Mấy tên bên cạnh nhìn thất tất cả, trong lòng khiếp sợ, chỉ biết khấn trời khấn phật mong cho không bị mũi tên nào hỏi thăm thì còn đường sống, chứ không thì thành nhím mất. Nhưng đầy trời thần phật đi vắng hết rồi, lại một tên khác bị tên xuyên qua hốc mắt, lòi cả ra sau, ôm mặt mà chết. Có kẻ bị tên đâm thủng họng, máu tươi òng ọc tuôn ra, lời trăn trối cuối cùng cũng không nói được. Còn vô số tên khác trúng tên vào chân vào tay, vào người, ngã lăn ra đất, nhanh chóng bị màn mưa tên phủ kín, biến thành những con nhím trên chiến trường. Số lượng cung thủ đông đảo đến hàng vạn của quân Minh nhanh chóng suy giảm, đông quá, vận động khó, càng dễ bị mưa tên của Vạn Xuân diệt hơn.

Cuối cùng cũng chạy qua đoạn đường 100m tử thần, quân Minh còn chưa kịp thở, những tên thập trưởng, bách phu trưởng đã ra lệnh giương cung mà bắn.

“BẮN! NHANH LÊN!” bách phu trưởng khàn giọng mà hét.

Quân Minh bất kể mệt mỏi, thở dốc, cố sức mà giương cung bắn, lẻ tẻ vài phát, rồi hàng trăm hàng ngàn mũi tên rời cung bay về phía quân Vạn Xuân. Thanh thế rầm rộ không kém cạnh chút nào, mưa tên phủ kín bầu trời.

“MAI RÙA!” “TEEEEEE TEEEE TEEE. » Hiệu lệnh nhanh chóng được đưa ra, quân Vạn Xuân xích lại gần nhau, giơ lên tấm khiên rắn chắc, ngăn cản mưa tên từ phía quân Minh.

Mưa tên từ trên trời rơi xuống, cắm bộp bộp trên những tấm khiên, cánh tay nâng khiên chấn động liên tục, ẩn ẩn đau đớn. Má, mưa dày quá.

«TIẾN LÊN, ĐỪNG DỪNG LẠI. » sĩ quan hét lớn, quân Vạn Xuân cứ y đội hình mà di chuyển.

Cung thủ Vạn Xuân đã rút lui về sau đội hình, lập tức giương cung bắn trả. Bây giờ quân hai bên chuyển sang đối bắn, thương vong từng giây từng phút tăng lên, cung thủ Vạn Xuân cũng có nhiều người không kịp né tránh mà chết. Dẫu họ có trang bị tinh lương hơn thì dưới đầy trời mưa tên, không kịp rút vào mai rùa bộ binh cũng chết. May mắn do có giáp và mũ sắt nên đỡ trí mạng hơn mà thôi, cũng chỉ là đỡ, chết là điều khó tránh khỏi.

Mai rùa quân Vạn Xuân ầm ầm di chuyển, binh lính đi nhanh hơn áp sát trận địch. Mai rùa mà đi chầm chậm thì cũng dễ hẹo như thường.

« Hỏa khí, điểu thương xông lên, bắn chết lũ nam man, đừng để chúng lại gần. » tiếng hô hết đợt này đến đợt khác.

Đám điểu thương nhịn nhục đã lâu nay ùa lên, áp sát hơn trận hình quân Vạn Xuân, bất chấp tên đạn.

« ẦM ẦM ẦM » cách quân Vạn Xuân còn khoảng 100m, chúng đã dừng lại bắn. Hừ, đây chưa phải một khoảng cách thích hợp để dùng súng. Súng hỏa mai đời đầu của quân Minh, công nghệ thô ráp, thuốc súng yếu, bắn hiệu quả chỉ trong khoảng 30 – 40m thôi. Súng hỏa mai tầm bắn có thể xa đến 200m, dễ dàng phá tan giáp của trọng kỵ nhưng giật mạnh và đạn bay đi đâu không biết, hiệu quả nhất là khoảng 70m nhưng phải đứng đông, tập trung bắn, thế nên phương Tây mới có chiến thuật sắp hàng đối bắn.

Tầm bắn của hỏa khí quân Minh có thể xa đến 100m, ngang với cung nhưng hiệu quả thì thật không dám khen, đạn văng đi đâu không thấy, không gây ra sát thương lớn cho bộ binh Vạn Xuân đang tiến đến. Để đáp lại màn chào hỏi thô lỗ của hỏa thương Đại Minh, cung thủ Vạn Xuân lại tiếp tục cho một đợt mưa tên. Lính điểu thương của quân Minh đang sắp trận dày đặc, bị mưa tên tập kích, chết chết thương thương vô số.

Dẫu có thương nặng, chúng cũng không chịu lùi bước, tên này chết, tên khác lên thay, quân Minh lại sắp được đội hình bắn, lần này khoảng cách chỉ có khoảng 70m, tên đạn của quân Minh đã hiệu quả hơn rõ ràng, không ít lính Vạn Xuân bị đục giáp mà chết.

Một lính Vạn Xuân giữ chặt tấm khiên bọc sắt, khom người tiến lên thì bỗng ầm một tiếng, một viên đạn của quân Minh bắn trúng mặt khiên, dễ dàng phá tan lớp sắt mỏng cán phía trên, đục tan lớp gỗ cứng, dư lực còn đủ đánh xuyên cánh tay người lính. Cánh tay đứt gãy, đau đến tận óc, máu phun ra như suối, người lính không trụ nổi, ngã gục xuống, rên la đau đớn. Hắn nhanh chóng bị kéo ra sau, một binh lính khác nhảy vào thế chỗ, không thể để mai rùa bị phá vỡ, nếu không cả đội hình bị tiêu diệt mất.

Hừ, hổ không gầm chó tưởng rừng xanh vô chủ, lính bắn súng quân Vạn Xuân nãy giờ vẫn đi cùng bộ binh lập tức xuất hiện. Khi quân Minh vừa bắn xong, chuẩn bị rút về để đội thứ 2 lên thì « ẦM ẦM ẦM » những tiếng súng chát chúa vạn phần vang lên. Đội hình quân Vạn Xuân lập tức bị bao phủ bởi một tầng khói trắng, mờ mờ áo ảo.

Nhưng thứ mờ ảo chết người đó mang đến tai họa ngập đầu cho lính Minh, hàng loạt viên bi sắt xé gió lao đến mang theo tiếng gọi của tử thần. Chỉ cần bị bắn trúng, không chết thì cũng trọng thương. Với khoảng cách chưa đầy 70m này, súng của Vạn Xuân vô địch đương thời. Tầm bắn chưa tốt thì số lượng bổ sung, hàng ngàn viên bi thép lao đến, quân Minh địa ngục lâm đầu.

Có tên thì bị bị sắt bắn vỡ sọ, máu, não bắn ra tứ phía. Đồng bạn bên cạnh hoảng hồn khi thứ dịch não trắng trắng văng lên mặt, quên cả la hét. Chân tay không khác gì thứ đường dát mỏng trong bánh bò bía, giòn tan, quá dễ dàng phá nát. Một viên đạn vào chân, cái chân đấy coi như bỏ, đạn phá tan cơ thịt, đập nát xương cốt. Sắt thép cũng không cản được lực bắn của viên đạn, tên chỉ huy quân Minh đao giơ trước mặt tưởng chừng thoát chết nhưng không, viên đạn dễ dàng phá vỡ thanh đao giòn, đâm xuyên mặt hắn, biến cả khuôn mặt có đôi phần tuấn tú thành bãi thịt nhão. Thân đao gãy văng sang bên cạnh, găm thẳng vào cổ tên lính gần nhất, cắt vỡ cuống họng, máu phun như suối.

« RÚT LUI. RÚT LUI. ĐỂ BỘ BINH TIẾN LÊN ! » quân Minh nhốn nháo rút xuống, để lại bãi chiến trường toàn xác chết, máu tươi nhuộm đỏ nền đất, binh lính chưa chết giãy dụa rên la trong vũng máu. Chỉ mấy phút đối bắn ngắn ngủi thôi, với ưu thế tuyệt đối về tầm bắn cũng như sức mạnh, quân Vạn Xuân để lại cho đám cung thủ, điểu thương binh những tổn thất thảm trọng, là ký ức mà cả đời này chúng cũng không quên được.

Cung thủ vừa rút, lính bộ binh Minh lập tức thế chỗ, nhanh chóng áp sát quân Vạn Xuân. Đi đầu là đám lính cầm khiên thuẫn, phía sau là bọn đánh giáo. Hừ, định vừa thủ vừa công hả, không có đâu. Lính bắn súng quân Vạn Xuân lập tức chào chúng bằng đợt súng thứ hai, uy lực mạnh hơn đợt trước nhiều lần. Đạn bay rào rào đến, phá tan tấm thuẫn dày, đục nát lính Minh núp sau. Món đồ phòng thủ, chống được cả tên đạn của kỵ binh Mông Cổ gặp súng của Vạn Xuân thì không khác gì giấy vụn, một chút thôi là đục thủng. Quân Minh tổn thất thảm trọng.

Dẫu súng uy lực mạnh như vậy, quân Vạn Xuân lại chẳng thể bắn nhiều vì nạp đạn mất nhiều thời gian, chỉ bắn được ba bốn đợt là phải rút về sau để bộ binh lên giáp lá cá. Chứ nếu ham chiến đợi lâu, khi quân Minh áp sát được thì chỉ có nước chết. Dẫu vậy tổn thương họ mang đến cho quân Minh là không hề nhỏ. Những tên hung hãn nhất, tinh nhuệ nhất đi đầu của lính Minh đều đã xuống gặp Diêm vương, khiến quân Minh có đôi ba phần nao núng. Nhưng quân Minh dù sao cũng là đội quân kiêu dũng thiện chiến đương thời, chỉ mất mấy giây thôi là chúng ổn định lại được, lập tức đẩy nhanh tốc độ xông đến.

Lúc này đây, màn giáp lá cà đẫm máu chính thức diễn ra. Một bên là đội quân tinh nhuệ phương Bắc, bá chủ Trung Nguyên, đánh quân Mông Cổ phải rút chạy về thảo nguyên xa xôi. Một bên là bá chủ phương Nam khiến cho Chiêm Thành phải ôm hận, chư đảo thần phục, kiêu dũng thiện chiến, kỷ luật nghiêm minh. Một trận chiến quả là ngang tài, ngang sức, không ai nhường ai.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.