Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại pháo phát uy

Tiểu thuyết gốc · 2116 chữ

“Lệch rồi, tăng thêm 1 độ nữa.” lính thông tin hét lớn.

“Hự hự.” Pháo thủ lại tiếp tục điều chỉnh góc độ, tuy rất mệt nhưng không ai ca thán nửa lời. Công sức của họ sẽ cứu được rất nhiều tính mạng của các anh em đồng đội đang chuẩn bị giáp lá cà với quân thù kia đó.

“Bắn.”

ẦM ẦM ẦM

Pháo Vạn Xuân lại nổ, thanh thế không hề suy giảm. Đạn pháo lại xé gió lao về quân Minh, lần này thì chuẩn xác hơn nhiêu rồi. Pháo đâm giữa đội hình vận chuyển.

“Phụt.” một con trâu nước lớn, không biết quân Minh cướp ở đâu về bị đạn pháo xuyên qua, cái đầu trâu vừa to vừa cứng không khác gì đậu, lập tức bị đập nát, máu tươi cùng óc văng tứ phía. Thân thể to lớn ầm ầm đổ xuống, xe pháo lảo đảo.

Không chỉ mình còn trâu mà toàn bộ đám hỏa pháo của quân Minh phải chịu đả kích, hủy diệt. Viên đạn với tốc độ cao lao đến, đập vào thân thần công, chỉ nghe keng một tiếng vang rội, ê răng, khẩu pháo lập tức bị đánh cong, viên đạn còn lực nảy ra ngoài, xuyên qa một tên dân phu đứng cạnh, sau đó cố định trong bụng một con ngựa ở xe pháo khác.

Đạn pháo quân Vạn Xuân như thiên phạt trút xuống, tàn sát, hủy diệt hết số pháo quân Minh đang có. Hai quân còn chưa gặp mặt, pháo của quân Minh còn chưa vào vị trí đã đi tong cả, chỉ có may mắn đôi ba khẩu còn sót lại, số khác, không bị bắn hỏng thì xe cũng bị lật, không di chuyển nổi. Trâu bò, ngựa thồ chết chết thương thương, con nào chưa bị gì thì nổi điên lên, không sao thuần được. Dân phu, pháo thủ càng tổn thất thảm trọng, chết thương vô số, khắp nơi là một mảnh rên la. Điều này đánh mạnh vào tinh thần lính Minh, giặc còn chưa tới mà tổn thất lớn quá.

“Hừ, không ngờ pháo nam man lại lợi hại như vậy. Ta đã quá coi thường chúng rồi, đất nam này không phải mình tên Nguyên Trừng biết làm pháo.” Mộc Thạnh sắc mặt khó coi, quân Minh đánh thắng lớn, lại thu được không ít pháo của họ Hồ, ngỡ tưởng hôm nay sẽ mang ra dùng trên chính thân xác người Việt….ai ngờ….chưa vào trận đã bị diệt.

“Toàn quân đẩy nhanh tốc độ, áp sát lấy trận giặc. Có như vậy pháo giặc sợ tổn thương đồng bạn mà không dám bắn phá.” Mộc Thạnh ra lệnh.

“RÕ!” lính hầu lập tức lĩnh mệnh, xoay ngựa rời đi.

TÙNG TÙNG TÙNG

Trống trận ngày càng dồn dập, quân Minh đẩy nhanh tốc độ tiến tới. Cung thủ đang rút tên ra khỏi ống, sẵn sàng chờ vào phạm vi là bắn.

…….

Khi bộ binh từ hai bên mới từ từ tiến bước thì ở bên ngoài, kỵ binh của Vạn Xuân – Đại Minh đã bắt đầu so găng. Hàng vạn kỵ binh cùng phóng, thanh thế rầm rộ như trời sập đất nở, mặt đất rung lắc dữ dội dưới vó ngựa. Tuy vậy, hai bên mới vờn nhau thôi, chưa có đợt xung phong nào cả.

Kỵ binh xung phong không phải cứ phóng như điên đâm sầm vào nhau như phim Holllywood, đánh như thế thì bao nhiêu quân cho đủ…..và không phải người lính nào cũng đủ điên cuồng như thế. Hai đội kỵ binh sẽ thúc ngựa lao đến, khi tới gần, đội nào không chịu được nhiệt, quay ngựa chạy đi thì đội ấy thua, đội còn lại chuyển qua đuổi giết. Đó mới là cách đánh kỵ thường gặp.

Kỵ binh Vạn Xuân vốn xuất thân du mục, kỹ năng trên ngựa tốt khỏi nói rồi lại được trang bị tinh mỹ, đã mạnh nay càng thêm mạnh, không khác gì hổ thêm cánh. Các chiến binh du mục ngồi trên lưng ngựa phi nhanh mà vẫn vững chắc không khác gì đất bằng, kỵ binh tinh nhuệ của quân Minh không sao so được.

Tiếng ngựa hý, tiếng người hú hét hết đợt này đến đợt khác.

“Bịt mắt ngựa lại, lao thẳng vào đội hình kỵ binh nam man.” Liễu Thăng ra lệnh, y đã nhìn ra kỵ binh Vạn Xuân chính là đám du mục phương Bắc, không điên cuồng chơi khô máu thì khó lòng thắng được. Chỉ còn cách liều ăn nhiều thôi, để diệt hết đám kỵ binh đối địch dù cho kỵ binh Đại Minh chết hết cũng không tiếc. Chúng mà tự do chạy nhảy thì hậu họa vô cùng.

Quân Minh sắp trận mũi tên, thúc ngựa lao nhanh đến, kỵ sĩ rút ra băng vải đen, che lại mắt ngựa. Mặt mũi hiện lên sự điên cuồng, nắm chặt chiến đao, trường mâu quên sinh lao đến.

“TU TU TUUUU” từng đợt tù và dài liên tục vang lên. Tướng Vạn Xuân đã nhìn ra ý đồ của giặc, hừ, định khô máu ư, hắn làm sao có thể đáp ứng được cơ chứ, dại gì.

Kỵ binh Vạn Xuân chia làm ba thê đội, lao nhanh về phía quân Minh, tưởng chừng như định khô máu thật. Nhưng không, 2 đội chạy sau tản sang hai bên hòng tạo thế bao vây, chỉ có một đội xung phong đi đầu là vẫn giữ đà lao đến. Khi cách quân Minh chưa đầy 70m thì bất ngờ quay đầu bỏ chạy. Màn va chạm đẫm máu không hề diễn ra, đổi lại bằng màn rút chạy của kỵ binh quân Vạn Xuân. Quân Minh thấy thế thì hăng máu lắm, ra sức thúc ngựa đuổi theo.

Lúc này đây, trận đánh mới thực sự diễn ra. Quân Minh tưởng là đã ăn rồi ư, chỉ việc đuổi theo tàn sát ư, không, không, quá ngây thơ rồi. Quân kỵ Vạn Xuân bất ngờ đồng loạt quay người, giương cung mà bắn, hàng trăm hàng ngàn mũi tên xé gió lao về phía đám quân Minh đang truy đuổi. Kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung được thể hiện nhuần nhuyễn hơn bao giờ hết.

Quân kỵ Minh là đám tinh nhuệ, đều được trang bị giáp sắt, tưởng chừng có thể ngăn chặn dễ dàng tên bắn, bảo vệ được kỵ sĩ nhưng không những mũi tên phá giáp vẫn dễ dàng xuyên qua lớp giáp sắt dày, đâm sâu vào thân thể lính Minh. Tên đen như cơ mưa bất ngờ ụp xuống làm quân Minh không kịp chống đỡ, hàng trăm kỵ binh gục ngã. Khung cảnh như địa ngục giáng lâm, người ngã ngựa đổ, tên nào may mắn không bị bắn trúng thì ngựa của y cũng bị bắn trúng, chạy đâu cho thoát, hàng đầu kỵ binh quân Minh gần như toàn diệt. Ngã văng hết ra đất.

Nhưng đó vẫn chưa phải là kết thúc, những tên kỵ binh xui xẻo bị bắn chết, xác chúng cùng ngựa bất ngờ tạo thành vật cản trên đường truy đuổi của đám đồng bạn phía sau. Đang lao đến với tốc độ cao cùng với việc sắp trận dày đặc, nhiều kỵ binh quân Minh không kịp vòng qua mà đâm sầm vào đám xác người, xác ngựa. Ngựa gãy chân, người thì bị hất văng….một vụ tai nạn liên hoàn lớn diễn ra, cản đà tiến của quân Minh lại. Tên nào bị văng ra không ngã gãy cổ chết thì cũng thương tật, kể cả may mắn không bị gì thì cũng nhanh chóng trở thành bãi thịt nát dưới vó ngựa đồng đội. Không ai có thể cản lại được đà xung phong ấy mà cứu mạng chúng.

Cho đến mãi 200 300 năm sau này, cung kỵ du mục vẫn là nối khiếp sợ trên chiến trường khiến các đội quân thiện chiến bậc nhất cũng phải lao đao, khó mà hóa giải. Nói về kỵ chiến, những người định cư như Đại Minh, Đại Việt làm sao có thể ăn lại đám du mục lớn lên trên lưng ngựa được, đặc biệt trong khoản cung kỵ này.

Lúc này, hai cánh quân Minh cùng xuất hiện hàng nghìn kỵ binh Vạn Xuân, họ chính là 2 thê đội tách ra khi này, lợi dụng khói bụi mờ mịt trong lúc xung phong mà rẽ sang hai bên, rồi bất ngờ áp sát tập kích cánh quân Minh. Cũng y như thê đội đầu, họ không dại gì xung phong lao vào liều chết, đó không phải phong cách của họ, họ phi ngựa ở sát bên cạnh, lấy cung ra mà tỉa. Khi xưa, trọng trang kỵ binh Nam Tống hay hiệp sĩ châu Âu đều phải khốn đốn trước đòn đánh này, chịu biết bao bực bội, muốn đánh không được, muốn chạy cũng không xong.

Quân Minh chỉ trong vòng chục phút ngắn ngửi mà phải nhận lấy tổn thất không hề nhỏ, bực bội lắm, dẫu vậy vẫn liều chết xung phong, điên cuồng thúc ngựa lao lên. Chỉ cần áp sát được đám kỵ binh này là có thể xoay ngược trận chiến. Với niềm tin đó, không mang tổn thất, cứ thế mà truy đuổi. Chiến trường biến thành một màn người truy ta đuổi, quân Minh đuổi, quân Vạn Xuân chạy, thi thoảng lại quay lại bắn mấy đợt tên, hai bên cánh cứ cách một khoảng thời gian là bị tập kích.

Kỵ binh quân Minh thấy đồng bạn một người lại một người bị bắn trúng ngã ngựa, tinh thần hoảng hốt. Quân kỵ nam man như đang trêu đùa họ vậy, khi gần khi xa, khi họ điên cuồng thúc ngựa lao nhanh đuổi theo, cứ tưởng sắp đến gần rồi, tay lăm lăm đao chuẩn bị chém phát ngang lưng thì lại để tuột mất, rất là hụt hẫng. Ngựa chiến quân Minh cũng tinh bì lực phẫn, lao nhanh quá lâu, lại kèm theo binh lính trang bị nặng ở trên quả là gánh nặng không nhỏ đối với ngựa chiến, dù cho ngựa chiến quân Minh đã lên đời rất nhiều sau nhiều lần chinh phạt Mông Cổ, tuy vậy vẫn không thể nào tải được. Trái lại, kỵ binh Vạn Xuân vẫn còn nhởn nhơ phía trước, họ mặc đinh giáp, có phần nhẹ hơn, ngựa cũng là ngựa tuyển, mua trực tiếp từ Mông Cổ, ăn ngon uống tốt hầu hạ, thường xuyên rèn luyện, bảo sao không khỏe. Quân Minh càng đuổi theo càng nản, binh lính bắt đầu mất tinh thần, kề cận tan vỡ.

………

Phía bên kia trận chiến, bộ binh hai bên vẫn đang từ từ sáp lại. Pháo binh Vạn Xuân sau khi làm gỏi kha khá đại pháo quân Minh thì đã nghỉ lại hổi sức, cho nòng bớt nóng, tránh tạc thang. Nhận thấy pháo địch ngừng lại, quân Minh tăng tốc, đẩy mạnh, hòng sớm có thể tiến hành cận chiến, tiện cho việc lấy thịt đè người. Đi trước nhất là hơn vạn cung thủ cùng điểu thương binh, bước chân nhanh nhẹn, gần như đang chạy về phía trước. Chúng gấp không chờ nổi, muốn cho quân Vạn Xuân một cơn mưa tên đạn mới thỏa nổi lòng, mới giải tỏa được sự sợ hãi khi nãy.

Nếu để hơn vạn cung thủ, điểu thương binh này thực hiện được thì quân Vạn Xuân không chết cũng tàn, bất kể khiên có rắn, giáp có dày đến đâu thì tổn thất sẽ không thế tránh khỏi, đặc biệt khi mà giặc bắn dày như vậy.

“Cung thủ chuẩn bị.” sĩ quan chỉ huy hét lớn, tay cầm chắc lệnh kiếm. Xung quanh y, cung thủ Vạn Xuân tên đã lên dây, sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào.

“BẮN!” kiếm huy mạnh xuống, cung thủ đồng loạt buông tay

“Phiu phiu phiu.” Hàng ngàn mũi tên rời cung, bay thẳng lên trời cao. Đây là cách bắn thường thấy của cung thủ trên các trận chiến lớn, bắn theo hình cầu vồng, không phải nhằm thẳng quân thù mà bắn. Cung thủ sẽ đồng loạt bắn tên lên cao để tên bay xa rồi theo trọng lực, ập xuống đầu quân địch như một trận mưa dày. Với lợi vượt trội hơn về cung, quân Vạn Xuân đá cướp lấy lần bắn đầu. Bắt đầu tiến hành tàn sát cung thủ cùng điểu thương thủ Đại Minh.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.