Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác chiến

Tiểu thuyết gốc · 2141 chữ

“Đại soái, nam man đã ở phía trước, tiếp đến chúng ta làm gì?” Trương Phụ cưỡi ngựa lại gần hỏi.

“Hừm, nam man trang bị tinh xảo hơn là ta nghĩ.” Mộc Thạnh vừa nói vừa nhìn quân trận Vạn Xuân phía trước. Cờ đỏ sao vàng bay phấp phới, 7 vạn quân mà ai đấy đều được trang bị giáp sắt, phần lớn mặc giáp đinh tán nhưng cũng không ít tên mặc giáp vảy, giáp tấm, đầu đội mũ sắt rộng vành, trông rất ư là tinh nhuệ. Giữa cái nắng như cháy da cháy thịt mà hàng ngũ vẫn nghiêm chỉnh, khá là khó xơi đây.

“Quân địch tinh nhuệ, lại có chuẩn bị trước, nếu tấn công vội vã sẽ bất lợi cho thiên quân. Tuy nhiên, quân ta đông gấp 3 lần địch, ồ ạt tiến công thì phần thắng sẽ lớn. Nhất cử tiêu diệt đám nam man này, đám Thuận Hóa phía sau sẽ không đến kịp hội hợp, kể cả khi chúng đến ta cũng còn dư lực để tiêu diệt.”

“Đại soái nói phải, với ưu thế tuyệt đối về binh lực, làm gỏi 7 vạn quân man này không có gì khó. Huống hồ, bọn chúng cũng không có tượng binh, thứ vũ khí nguy hiểm nhất trên đất nam man.” Liễu Thăng đệm lời.

“Đúng vậy, đây là thời cơ tốt để tiêu diệt lũ nam man này. Không thể chờ đợi lâu kẻo lưỡng đầu thọ địch. Thời tiết xứ này cũng quá nóng, càng đợi lâu càng có hại cho thiên quân, binh lính sẽ ốm bệnh hết.” Lý Bân cũng nói.

“Được rồi. Truyền lệnh, đại quân chỉnh đốn, 1 nén nhang sau tiến đánh nam man. Hỏa pháo mang nên trước trận, phải để đám giặc man này nếm mùi lợi hại của thiên quân.” Mộc Thạnh nói với tên phó tướng bên cạnh.

Liễu Thăng tướng quân nghe lệnh.”

“Có thuộc hạ.”

“Ngươi chỉ huy kỵ binh, kìm chân kỵ binh nam man, tìm cơ hội đánh chọc sườn giặc.”

“Rõ!”

“Trương Phụ tướng quân nghe lệnh.”

“Có thuộc hạ.”

“Ngươi chỉ huy cánh trái, cố gắng phá vỡ đội hình nam man.”

“Rõ.”

“Vương Thông nghe lệnh.”

“Có thuộc hạ.”

“Ngươi chỉ huy cánh phải, đánh tan quân giặc cánh phải, hội hợp với Trương Phụ tướng quân, tìm cánh vây lại nam man.”

“Rõ!”

“Lý Bân nghe lệnh.”

“Có thuộc hạ.”

“Ngươi thống lĩnh hậu quân, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào sảy ra, đề phòng lính Thuận Hóa đánh úp.”

“Rõ!”

“Trung quân ta trực tiếp chỉ huy, đánh trực diện nam man, tạo điều kiện để các tướng có thể bao vây giặc. Tất cả rõ chưa?”

“Đã rõ.” Chúng tướng lĩnh đồng thanh.

“Tốt lắm, nôi kèn lệnh, đại quân xuất phát. Quyết diệt sạch nam man.”

“Quyết diệt sạch nam man.”

TÙNG TÙNG TÙNG KENG KENG KENG

Kèn trống từ phía quân Minh nổi lên từng hồi từng hồi rộn rã. Binh lính nắm chặt vũ khí trong tay, chầm chậm nện bước tiến về phía trước.

ẦM ẦM.

Hai mươi vạn con người cùng lúc nện bước, mặt đất như muốn nứt vỡ ra, bụi cát bay mù mịt. Đất dưới chân ầm ầm dung chueyern. Cách đó xa 2km, quân Vạn Xuân cũng cảm nhận rõ được.

“Mẹ, đông thế, giết bao cho hết.” Một lính chính quy mồ hôi nhễ nhại, mắt đăm đăm nhìn vào đám lính Minh đang tiến đến.

“Ai kêu mày giết hết làm gì, đánh tan chúng nó là được. Có phải lợn đâu mà đòi giết hết. Kể cả lợn, giết 20 vạn con thì đến sáng hôm sau cũng không xong.” Tên khác nói, khẩn trương nắm chặt vũ khí.

“Nói đến mổ lợn, trước nhà em mổ lợn, có một con thôi mà phải 4 người mới xong, mất mấy giờ liền. Được cái lòng lợn ngon hết xẩy.” Một tên lính trẻ hơn nói.

“Đang đánh nhau mày lại kể chuyện lòng lợn làm bọn tao thèm chết đi được. Đánh xong trận này, bao giờ về nhà phải bảo u nó thịt con lợn béo nhất, ăn cho đẫy cái mồm.” Tên khác nói.

Quân Minh đông đảo có làm cho binh lính khẩn trương nhưng chưa đến mức sợ hãi đến vãi ra quần, họ đều là lính chiến, huấn luyện biết bao nhiêu năm, đều trải qua chiến trận, có gì phải sợ. Lính Minh đông thì đông đấy nhưng đã có là gì. Họ chiến đấu vì đất tổ, có chết cũng đánh. Huống hồ thống lĩnh bọn họ, vua Vạn Xuân, thường thắng tướng quân Vũ Đại Hải, chưa từng thua bất cứ trận nào trong cuộc đời binh nghiệp, có tướng quân lãnh đạo, càng không phải lo gì hết.

Nói về Vũ Đại Hải, tuy gửi chiến thư cho Mộc Thạnh tự xưng là hoàng đế Vạn Xuân, thiên tử phương Nam nhưng thực ra hắn vẫn chưa xưng đế. Nhân dân, binh lính hiểu ngầm thôi và dĩ nhiên, tất cả đều đồng ý. Không ai phản đối người cứu họ qua cơn cơ cực, mang lại cuộc sống ấm no hạnh phúc cả.

……..

“Mạc Vũ, thống lĩnh kỵ binh, bám trụ kỵ binh giặc. Nếu có thể, nhất cử đánh tan chúng, sau đó tập kích cánh quân Minh.” Đại Hải ngồi trên lưng ngựa ra lệnh.

“Rõ!”

“Còn các tướng khác, về đơn vị của mình, trực tiếp chỉ huy tác chiến, cứ theo kế hoạch cũ mà làm, đánh một trận đại phá quân Minh.”

“RÕ!” chúng tướng lĩnh mệnh rồi đi.

Phía sau, pháo thủ đã vào vị trí, thông lòng, chuẩn bị đạn, sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào.

Đại Hải cưỡi ngựa chạy đến trước trận.

“Hỡi ba quân binh sĩ, xưa kia tiên hiền nước Việt đã có câu “Sông núi nước Nam vua Nam ở/ Rành rành định phận tại sách trời.” Đất phương Nam do người phương Nam làm chủ. Nay bọn giặc Minh tham lam, nhân cơ hội chính sự trong nước phiền hà mà mang quân sang xâm phạm. Chúng mưu chiếm nước Nam lập thành châu huyện như các triều đại trước. Bọn giặc tham lam mưu diệt hết các dân tộc khác, bá chủ thiên hạ. Anh em ta, những người con đất Việt, những người con Vạn Xuân có để cho chúng làm được hay không.” Đại Hải vừa đi vừa nói lớn, giọng như chuông đồng. Tuy không thể khiến tất cả nghe rõ, nhưng những binh lính những hàng đầu nghe rõ mồn một.

“KHÔNG!” tiếng hô như sấm dậy.

“Hải tôi cũng không thế để như vậy được. Nay tập hợp các anh em, có người Việt, người Mông Cổ, Nữ Chân, Tân đảo, Minh Châu…..quyết một trận sống mái, đập tan cái mưu bá chủ của bọn Minh, giữ yên cương thổ. Quét sạch ngoại xâm, xây dựng một đất nước Vạn Xuân hùng cường như giấc mơ của các bậc tiền bối đi trước. Anh em có sẵn sàng chung tay với tôi không?”

“SẴN SÀNG!”

“Tốt lắm, xin nhờ cậy tất cả vào anh em. VẠN XUÂN VẠN TUẾ.”

“VẠN XUÂN VẠN TUẾÊÊ…” Binh lính điên cuồng hò hét, va đập vũ khí vào khiên sắt. Những binh lính ở xa không nghe rõ lời Đại Hải nói cũng bị không khí cuồng nhiệt cảm nhiễm mà điên cuồng hét lớn. Tiếng hô vang dội, phá tan chín tầng trời. Đàn chim ăn xác thôi trên cao sợ hãi mà bay dạt ra, quân Minh đang hùng hổ tiến tới cũng lao lao.

“Nổi trống trận.” Đại Hải hét lớn.

“TÙNG TÙNG TÙNG TÙNG”

“TUUUUUUUUUU TUUUUUU TUUUUUUUU”

“Đi đều. Bước!” Trống trận vừa vang lên, các sĩ quan chỉ huy lập tức hạ lệnh. Cùng một lúc, hàng vạn binh lính Vạn Xuân khởi bước, tiến đều về phía trước. Thanh thế rầm rộ không kém gì Minh quân, do đi đều nhịp còn có phần trội hơn.

Hai đội quân dần dần áp sát lại nhau, một đen, một đỏ. Đen là quân Vạn Xuân, còn đỏ là quân Minh. Quân Minh vốn xuất phát từ khởi nghĩa khăn đỏ nên rất chuộng màu đỏ, bởi vậy binh sĩ thường sẽ mặc quần áo màu đỏ. Còn quân Vạn Xuân lại dùng màu đen, đen kịt một màu rất có sức trấn nhiếp, trông như âm binh từ địa ngục hiện ra, khiến kẻ thù phải khiếp sợ.

Thiên binh thiên tướng có thể khiến người ta kính nể nhưng sợ hãi thì chưa chắc, còn âm binh thì khác, âm binh xuất hiện nghĩa là có chết chóc, là cái chết của kẻ thù. Họ là chủ nhân của địa ngục, sẽ mang đến tai họa, chết chóc cho kẻ thù dám chống lại. Nói thế thôi chứ thực ra do Đại Hải thích màu đen, trông ngầu, nhuộm lại rẻ, bền, không dễ bẩn.

« Địch đã vào tầm bắn. » Trên đài cao quan sát, người lính bỏ ống nhòm ra cúi xuống hét lớn.

« Đã rõ. »

« Pháo binh chuẩn bị sẵn sàng. »

« Hừm, đợi chút, đợi pháo của quân Minh kéo lên, vào tầm bắn thích hợp thì tập trung hỏa lực, diệt sạch pháo của quân Minh. » Đại Hải hạ lệnh.

Pháo quân Vạn Xuân tầm bắn xa hơn nên khi hai quân còn cách nhau hơn 1km, quân Minh đã vào tầm bắn. Nhưng bắn lúc này ngoài diệt một bộ phận sinh lực định ra thì không có gì hết. Đợi thêm chút nữa, khi pháo của quân Minh được kéo đến gần hơn thì tiêu diệt một thể, như thế quân Vạn Xuân sẽ bớt đi phần nào tổn thất do pháo địch gây ra.

Mấy phút trôi qua, không khí càng ngày càng nặng nề, hai đội quân vẫn đang rầm rầm bước lại. Phía quâ Minh, dân phu vất vả đẩy xe pháo lên. Dù có trâu, ngựa kéo nhưng pháo dã chiến quân Minh thực sự quá nặng, pháo của hầu hết các nước trên thế giới lúc này đều như vậy, chủ yếu do công nghệ luyện kim còn chưa thực sự chuẩn. Nếu làm pháo nhẹ, mỏng vỏ quá thì dễ tạc thang, bắn cũng không được xa, sức công phá cũng kém đi. Dĩ nhiên, pháo của Vạn Xuân là một ngoại lệ.

« Pháo binh địch đã vào tầm bắn hiệu quả nhất. 700m về phía Nam, góc 50.” Trên tháp canh, người lính lại hét. Bên cạnh hắn cũng có vài đồng đội tập trung quan sát, ghi chép tính góc bắn.

“Điều chỉnh góc pháo, nhanh nhanh.”

Pháo thủ xung quanh lập tực khệ lệ điều chỉnh, pháo nặng đâm ra điều chỉnh một chút độ thôi cũng rất khó, không dễ và tiện như hiện đại được.

“SẴN SÀNG.”

“BẮN!”

ẦM ẦM ẦM.

Cả trăm khẩu pháo quân Vạn Xuân đồng loạt lên tiếng, thanh thế to lớn, tiếng ầm vang đến chục dặm xung quanh đều nghe rõ. Đạn pháo bay ra khỏi lòng với tốc độ rất cao, xé gió lao về phía quân Minh, không nhìn rõ tàn ảnh.

“Nam man sao bắn sớm thế nhỉ.” Mấy tên lính Minh lầm nhầm. Không để y đợi lâu, câu trả lời lập tức đến.

“ÂM ẦM ẦM” Đạn pháo như cơn mưa đá, trút dữ dội xuống đầu lính Minh. Khắp nơi người chết ngựa đổ, trâu bò kéo pháo giật nảy mình, lồng húc văng dân phu bên cạnh. Điên cuồng muốn tìm chỗ chạy nhưng bị cột chặt không sao chạy nổi, mũi thở phì phò.

Đợt pháo đầu tiên chưa vào giữa đội hình pháo của quân Minh, vẫn hơi lệch về phía trước. Dẫu vậy, sát thương nó mang đến là không hề nhỏ. Đám cung thủ đi trước đội pháo gặp thảm họa, mỗi một viên pháo đánh tới là để lại một đường máu dài của tay chân, nội tạng, vụn xương cốt. Khung cảnh thảm không nỡ nhìn, xác chết, thương binh khắp nơi, mặt đất đỏ màu máu.

Một số xe kéo pháo bị đánh trúng, pháo lăn ra đất, đè bẹp dân phu đang đẩy ve bên cạnh, kẻ may mắn thì chết, kẻ đen đủi thì bị kẹt cứng, tay chân dập nát, thảm thiết kêu gào nhưng không ai cứu được, pháo quá nặng, muốn di chuyển phải mất rất lâu và cần nhiều người….cứu ra được thì mấy tên đen đủi kia cũng chết vì mất máu rồi. Thôi thì cứ chặt phăng cái tay, cái chân đấy đi, may thì dữ được mạng.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.