Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quân y

Tiểu thuyết gốc · 1869 chữ

Chiến trường tan hoang, đâu đâu cũng thấy xác người, xác ngựa, xác những chiến tượng to lớn nằm lù lù như núi thịt, người chết người bị thương nằm lẫn lộn với nhau, tiếng rên la văng vẳng. Chim ăn xác thối từ trên trời sà xuống hưởng tiệc, chó hoang, beo hùm cũng từ rừng rậm chui ra kiếm ăn mà không hề sợ hãi con người.

Chính trong khung cảnh hoang tàn không khác gì địa ngục ấy, một đội nữ binh xuất hiện. Các nàng ăn mặc trang phục binh lính Vạn Xuân, tay áo đeo băng trắng in hình chữ V đỏ, tất bật chạy khắp chiến trường cứu giúp thương binh.

“Cáng, cáng đâu? Ở đây có thương binh!” một nữ binh hét lớn, tay thoăn thoắt băng bó vết thương cho người lính xấu số.

“Đau….đau quá. Con nhớ mẹ, muốn về nhà.” Người lính Vạn Xuân bị thương, yếu ớt nói mê sảng.

“Yên tâm, rồi sẽ được về nhà.”

“Thương nhẹ thôi, không chết được đâu.” Nữ binh vừa nói vừa làm việc, chẳng mấy chốc vết thương đã được băng kín. Lúc này, cáng cũng đã tới. Hai dân binh khiêng người lính bị thương lên, khiêng ra bãi chiến trường.

“Khiêng đến khu bệnh thường, thương không nặng, cho tiệt trùng và dùng thuốc hạ sốt. Tối nay qua khỏi là mai không có chuyện gì. Đi nhanh đi” Nữ binh gọi với theo.

“Yên tâm, nhớ kỹ rồi.” hai dân binh khiêng cáng đáp lại, mau hơn bước chân.

Nữ binh thấy vậy, đứng dậy chuẩn bị quay đi, đúng lúc này, một bàn tay vươn da nắm lấy cổ chân nàng.

“Cứu, cứu tôi với” một lính Chiêm vươn tay ra khỏi đống xác chết, vô lực nói, hắn nắm chặt ông quần người nữ binh như nắm cọng rơm rạ cuối cùng.

Nữ binh giật mình nhìn xuống, một người lính Chiêm mặt mũi đầy máu, có vết thương lớn ở ngực, miệng thều thào nói gì đó, nàng không hiểu được, thương nặng như vậy có mang về cũng không cứu sống được. Nhưng nhìn đôi mắt mơ màng tuyệt vọng kia, nàng lại không đành lòng quay đi, mặc kệ như không có chuyện gì xảy ra. Nàng ngồi xuống, nắm lấy bàn tay đen đuốc, nhẹ giọng an ủi.

“Ngủ đi, ngủ đi, không có gì hết, mọi chuyện qua rồi.” Nàng nhẹ nhàng vỗ về như dỗ dành đứa trẻ, giờ phút này không có kẻ thù, không có người chết ta sống, chỉ có một cô gái lương thiện đang an ủi người xấu số sắp chết.

“Ngoan, ngủ đi, ngủ đi, mai mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Nàng nói, giọng nói dịu dàng như gió nhẹ chiều thu, an ủi trái tim tràn đầy tuyệt vọng, run sợ kia. Cứ thế, nàng nắm tay người lính Chiêm đến khi hắn tắt thở, vĩnh viễn chìm vào đêm đen.

“Số khổ, kiếp sau hãy đầu thai về đất Vạn Xuân, cuộc sống sẽ hạnh phúc hơn.” Nói rồi nàng quay đi, tiếp tục công việc thần thánh, cứu chữa thương binh của mình.

Những nữ binh đang đi khắp chiến trường tìm kiếm, cứu chữa thương binh kia là quân y Vạn Xuân. Quân y hay thầy thuốc theo quân đã xuất hiện từ rất lâu rồi, chiến tranh đánh giết làm sao có thể không có thầy thuốc đi kèm để cứu chữa được cơ chứ. Tuy vậy, vào thời đại này, các thầy thuốc theo quân còn ít, chủ yếu vẫn là cứu chữa quan quân hơn là binh lính, binh lính không may bị thương thì phải xem số trời ra sao, may không cảm nhiễm thì còn đường sống, chứ thương nặng là xác định chết.

Vạn Xuân là một nhà nước non trẻ, luôn luôn thiếu nhân lực, mỗi một người lính đều hết sức quý giá, nên nếu có thể cứu được sẽ tận tình cứu, dù cho sau này hoạn thương tật không thể tiếp tục phục vụ trong quân nữa thì họ - những bính lính trải qua chiến trận vẫn là một lực lượng lòng cốt trong quản lý cũng như huấn luyện dân quân tự vệ tại địa phương. Quan trọng nhất, sau thời gian dài huấn luyện, phục vụ, họ là những người trung thành nhất Vạn Xuân.

Để thực hiện nhiệm vụ cứu chữa thương, bệnh binh, quân y Vạn Xuân được thành lập. Tập hợp từ những thầy thuốc giỏi nhất, sau phát triển thành trường quân y, chuyên đào tạo thầy thuốc, hộ sĩ. Có thế nói đây là trường y đầu tiên trên thế giới đào tạo cả nam lẫn nữ ở thời điểm hiện tại. Lực lượng quân y là một phần không thể thiếu trong quân đội Vạn Xuân.

Nói về những nữ quân y đang làm nhiệm vụ kia, họ chỉ là một số trong rất ít các nữ binh đang phục vụ trong quân đội. Khả năng chiến đấu của các nàng có thể không tốt bằng đàn ông nhưng trong những công việc cần sự tỉ mỉ nhưu cứu chữa người bệnh, nấu nướng, bảo dưỡng vũ khí thì không hề kém. Phụ nữ Vạn Xuân sớm đã thoát khỏi sự trói buộc của lễ giáo phong kiến, không hề suốt ngày chỉ lủi thủi góc bếp mà đã có đại vị ngang hàng đàn ông. Phụ nữ đất Việt đâu thiếu anh hùng, như Hai Bà Trưng, Bà Triệu,….cớ sao hậu duệ của họ, phụ nữ Vạn Xuân lại không thể. Quyền lợi và nghĩa vụ của phụ nữ không kém gì đấng mày râu, dĩ nhiên vẫn sẽ được ưu tiên trong một số trường hợp.

…………

Phạm Văn Võ cưỡi ngựa tuần tra chiến trường, xem xét công việc dọn dẹp. Thi thoảng lại có một đội dân binh khiêng cáng vọt qua hắn, nữ quân y chạy tới chạy lui khắp nơi, người ướt đẫm mồ hôi và máu, chiếc băng trắng trên tay đã nhuộm đỏ tự bao giờ, các nàng mệt thở hổn hển nhưng vẫn không chịu ngơi nghỉ, vẫn gắng sức cứu người.

“Báo cáo tướng quân, binh lính các đơn vị đã thống kê đầy đủ.” Một thiếu tá cưỡi ngựa đến nói.

“Quân ta tổn thất bao nhiêu?”

“1231 binh lính hy sinh, hơn 1500 binh lính bị thương, thương nặng 231 người.”

“Một trận thắng gần như tuyệt đối mà thương vong cũng không nhỏ. Còn Chiêm quân?” Văn Võ hỏi.

“Chiêm quân chết trận quá 2 vạn, chủ yếu bị tiêu diệt khi rút chạy, bị thương vô số, quân ta bắt tù binh hơn 4 vạn người. Đa số đều khỏe mạnh, không thương tật.”

“Tốt lắm, cho đám lính Chiêm đó đi dọn dẹp chiến trường, đào hố chôn thi thể. Các đội quân dự bị cảnh giới nghiêm ngặt. Thống kê cụ thể danh sách ai hy sinh, bị thương rồi đưa xuống hậu cần, tại đó họ sẽ có an bài.”

“Rõ” thiếu tá quay ngựa đi.

“Hừm…mặt Chiêm Thành coi như ổn, giờ chủ công có mang quân ra Bắc thì cũng không sợ quân Chiêm đâm sau lưng, đám Vạn tượng nhìn đây cũng không dám manh động.” Phạm Văn Võ nghĩ thầm.

………..

“Anh em nhanh tay lên, rải món vôi sông này xuống rồi hẵng chôn, kẻo không dịch bệnh bùng lên thì khổ.”

“Dịch bùng lên thì quân ta cũng rút, lo gì chứ anh.” Một dân binh nói.

“Thằng em nói thế là không ổn rồi, dịch bệnh hoành hành thì vùng này coi như bỏ, dân chúng chết chết chạy chạy hết. Các cụ nói rồi, cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp, anh em mình làm tốt ở đây là cứu không biết bao nhiêu người, làm ơn làm phước, phúc đức để cho con cháu đời sau hưởng hết.

Với cả quân ta cất công từ bên kia biển đánh qua đây, sao mà bỏ được đúng không? Đại Hải tướng quân còn cai trị ở Thăng Hoa, Thuận Hóa cơ mà, cách đây cũng không quá xa.” Đội trưởng nói.

“Bác dạy phải, là em tầm nhìn hạn hẹp, địa thế nơi này bằng phẳng, nhiều sông lại gần biển, di dân vào đây sống lâu dài cũng quá là ổn luôn.” Tên dân binh kia đáp

“Chú em nhìn xa đó chứ, nhưng việc này để các quan bàn bạc, mình cứ làm tốt nhiệm vụ của mình là được. Trận này đánh nhanh thì sau này anh em mình hat con cái muốn về đất tổ phát triển sẽ dễ dàng hơn. Mình tuy định cư bên Tân đảo nhưng không thể để mất nguồn.”

“Thôi thôi, mấy ông tán phét để khi khác, nhanh cái tay lên cho bọn Chiêm còn chôn người, để lâu beo hùm kéo ra đông quá, khéo lại thành hại.” Một lính liên lạc cưỡi ngựa qua nói.

“Chú cứ yên tâm, bọn anh tán phét nhưng làm cũng cũng không chậm.” Đội trưởng đáp.

“Rồi rồi, mấy ông là nhất, nhất mấy ông rồi. Anh em vận vôi xong thì qua kia chở xác ngựa với thịt voi về sau nhá, thịt tươi vứt ở đây cho chịm quạ ăn thì phí lắm.”

“Ổn luôn, việc đâu sẽ có đó hết. Chú cứ yên tâm đi.”

“Vâng, thế thôi để em đi báo cho các đội khác.” Nói rồi lính liên lạc cưỡi ngựa chạy đi luôn.

Quân Vạn Xuân dọn dẹp chiến trường suốt 2 ngày mới xong, từng ngôi mộ lớn mọc lên giữa bãi đất hoang, vôi trắng rải kín cả cánh đồng, dẫu vậy, ruồi bọ vẫn tụ tập về ăn máu thịt thừa còn vương vãi trên nền đất.

“Rút về Thị Nại chỉnh đốn rồi dong thuyền ra Bắc hội quân, trận quyết chiến của chúng ta là ở đó.” Phạm Văn Võ ra lệnh.

Hàng vạn binh lính Vạn Xuân cùng tù binh Chiêm Thành lên đường, nơi đây cách Thị Nại không xa, dù mang theo binh lính bị thương thì cũng chỉ mất một ngày đường là đến. Quân Vạn Xuân vốn hành quân thần tốc, không dây dưa cù nhề như lính Chiêm Thành, cũng không có đám thương nhân, gái bán hoa theo quân, đi nhanh là phải rồi.

Đến Thị Nại, đám tù binh Chiêm Thành phải đi kiếm đất, gỗ đã xây doanh trại đóng quân, quân Vạn Xuân sẽ ở đây lâu dài, không rút đi nữa. Nhìn thấy quân Vạn Xuân cùng tù binh quay lại, đám người Chiêm ở cảng cũ biết sự chẳng lành, ai muốn chạy đều chạy hết rồi, ai còn ở lại thì cam chịu sự thống trị của Vạn Xuân, không phản kháng gì, huống hồ quân Việt cũng không nhũng nhiễu dân chúng, nước sông không phạm nước giếng, tạm thời mọi việc đều an ổn.

Hàng vạn tù binh Chiêm Thành, nếu để lại đây thì không ổn, có lẽ phải vận ra Tân đảo mà khai hoang sẽ tốt hơn.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.