Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Ngu sụp đổ

Tiểu thuyết gốc · 2501 chữ

Chiến sự ngoài Bắc ngày càng hung hiểm, quân Minh thế như chẻ tre đánh đâu thắng đó, quân Hồ liên tục bại trận, sĩ khí rơi xuống đáy cốc, quan binh, quân lính không còn tinh thần chống cự, người trốn lên núi, kẻ đi ra hàng. Bại cục nhà Hồ như là đã định.

Tây Đô Thanh Hóa, thành đá có bề thế, rắn chắc cỡ nào cũng không kháng cự được hỏa khí quân Minh, vua quan nhà Hồ lại rút chạy, dân chúng ngao ngán, chạy giặc tán loạn, giờ đây dân không biết chạy đi đâu nữa. Đất Bắc giờ về tay quân Ngô, mạn Nam thì Chiêm quân xâm lấn, nguy trong sớm tối. Phía Đông là biển lớn. Phía Tây là đất Vạn Tượng đồi núi hiểm trở, rừng thiêng nước độc….thôi thì cứ kéo nhau về phía Tây đi, may ra còn có đường sống, chứ chạy qua các hướng khác chỉ có đường chết trong cơn binh đao loạn lạc này.

Ngày 23 tháng 4 âm lịch, quân Minh đánh vào Lỗi Giang, quân nhà Hồ không đánh mà tan. Ngày 29, quân Minh đánh vào cửa biển Điển Canh, thủy quân nhà Hồ tự tan vỡ. Binh tướng mất hết cả, giờ trong tay họ Hồ chẳng có nổi một vạn quân. Tứ bề thọ địch, hai cha con họ Hồ định lánh đến Thâm Giang nhưng không thành, nơi đó quân Minh cũng đã chiếm được. Rơi vào đường cùng rồi.

Trong trướng bồng cũ nát nhuốm màu khói lửa, Hồ Quý Ly phờ phạc ngồi đó, phong thái vị gian hùng bậc nhất Trần triều đã đi đâu mất rồi, nét rạng ngời bễ nghễ khi lên ngôi cửu ngũ chí tôn, làm chủ đất Việt cũng đã tắt. Y ngồi đó, tuổi già như bất ngờ đánh úp đến khiến y vô cùng mệt mỏi. Y tự nhận là bậc đại tài, là thánh nhân nơi trời Nam này, tại sao mọi chuyện lại có thể như vậy được chứ. Y không cam lòng. Đây không phải là do y sai, là do bọn quan, lính hèn nhát, là do lũ dân đen ngu muội, là do bọn Ngô lòng dạ hiểm độc. Tất cả là do bọn chúng hết, bọn chúng kéo sụp đổ giang sơn y dày công xây dựng, chúng muốn cướp đoạt ngai vàng của y, của họ Hồ.

Bên ngoài trướng, binh lính túm năm tụm ba bên bớp lửa mong ánh lửa mỏng manh có thể xóa đi đêm giá.

« Hay mình trốn đi mấy anh. » một tên lính mặt mũi non choẹt nói.

« Câm ngay. Mày điên à, để quân thượng nghe thấy là chết biết hay không.” Một tên lão binh rít qua kẽ răng nói.

“Tai vách mạch rừng, chớ nói điều xấu mà mang họa sát thân biết không.” Tên khác nói

“Để xem tình hình đi, bốn phía đều có giặc Ngô, muốn chạy cũng không biết chạy đường nào. Haizzz”

Đúng lúc này.

“SÁTTTT……GIẾT SẠCH LŨ NAM MAN”

Từ bốn phương tam hướng quân Minh lao đến, không ai biết chúng đến từ bao giờ, thám báo cũng không phát hiện….không biết còn thám báo không hay hàng giặc, chạy trốn hết rồi. Kỵ binh quân Minh lao thẳng vào doanh địa quân Hồ, theo sau là đám bộ binh hạng nặng.

“Chết mẹ rồi, lũ Ngô đến. Anh em lấy vũ khí, theo tao.” Tên lão binh đứng phắt dậy, cầm vội ngọn giáo lao đi. Đám bộ hạ ngồi cùng hắn giật nảy mình nhưng cũng mau chóng đứng dậy, cầm lấy vũ khí chạy theo. Lính Hồ sống đến lúc này, không nói đến trung thành thì cũng là hạng võ dũng, kẻ nhát gan, yếu đuối hoặc là chết, hoặc là chạy từ bao giờ rồi.

“Chém chết bọn chó Ngô! Giết chúng nó may ra còn sống, chạy chỉ có chết thôi.” Một viên đô trưởng hai tay nắm trảm mã đao hét lớn. Y xông lên đầu, cúi người chém cụt chân ngựa tên kỵ binh lao đến. Ngựa cụt chân ngã lăn ra đất, tên lính Minh ngã choáng váng, đang lồm cồm bò dậy thì…

“Phập” một ngọn giáo ghim thẳng mặt, chết không thể chết lại được nữa. Thì ra đám lính khi nãy còn ngồi bàn trốn chạy đã xông đến.

“Giết sạch bọn Ngô. Trả thù cho anh em.”

“GIẾT!!!!!!” quân Việt hét lớn lao lên, không màng sống chết.

Quân Minh tuy đánh đêm bất ngờ nhưng cũng phải ngỡ ngàng trước sự chống trả quyết liệt từ phía quân Việt. Hai bên lập tức lăn xả vào nhau mà chiến, người ngã ngựa đổ, khói lửa nổi lên bốn phía. Đâu đâu cũng là cảnh chém giết, người chết ta sống. Quân Việt anh dũng không lùi nhưng quân Minh đông như kiến cỏ, chết tên này lại có tên khác lên thay, chiến đao chém cùn cũng không giết hết được người Ngô.

“Bệ hạ. Quân Minh tấn công, đã vây tứ phía, không còn lối thoát. E là đêm nay không qua khỏi. Nước đã sắp mất, bậc vương giả không chết bởi tay kẻ khác". Tướng Ngụy Thức người đẫm máu, quỳ dưới chân Quý Ly tâu rằng.

Quý Ly tay cầm gươm, người run rấy, mắt long sòng sọc, y không cam lòng, giang sơn của y còn chưa sụp đổ, quân cần vương của y còn ở Thuận Hóa, tên Vũ Đại Hải dũng mãnh như thế sẽ không chết bởi Chiêm Thành, hắn sẽ cứu giá, y không thể chết ở đây được. Tiếng chém giết văng vẳng bên tai, Quý Ly nhìn sâu vào Ngụy Thức đang quỳ.

Y nổi giận, thằng giặc này thân là thân tử khuyên vua đi chết, đúng là loại phản thần tặc tử, y vung đao chém bay đầu Ngụy Thức, máu phun ướt cả áo bào. Bằng mọi cách phải rút khỏi đây thôi.

« Quân đâu, mở đường máu rút lui ! » Quý Ly mang đao lao ra khỏi trướng, hét lớn.

« RÕ ! » Đám cấm vệ, tử sĩ của họ Hồ đã tập hợp từ bao giờ, tên nào tên đấy cao lớn hung mãnh. Họ là những tử sĩ được đào tạo từ khi còn nhỏ, hết mực trung thành với họ Hồ, dù Quý Ly bảo họ đi chết họ cũng không từ nan.

“Bệ hạ, hãy lên ngựa.” Một tên tử sĩ dắt ra con ngựa Đại Lý lớn, dìu Quý Ly lên.

“Bảo vệ hoàng thượng, liều chết phá vây.” Nói rồi hắn xung phong đi đầu, lao vào đám quân Minh đang chém giết phía trước. Cấm vệ, tử sĩ lập tức theo sau.

“PHÁ VÂY RÚT LUI!” đám cấm vệ vừa đánh vừa hét lớn, báo cho các binh lính còn chưa hay biết.

Quân Minh vây dày đến đâu cũng không cản nổi mũi đột phá của quân Việt, trả giá không ít binh lính, chẳng mấy chốc mà quân Việt đã đục ra một lối lớn, Quý Ly theo đám tử sĩ cùng cấm vệ nhanh chóng rút lui, chạy vào đêm đen. Quân Việt thấy vua chạy thì cũng nháo nhác rút lui, trận phòng thủ chẳng mấy chốc mà sụp đổ.

“Chạy đi, lủi vào đêm đen, thoe đường ngược vào Thuận Hóa còn cơ may sống, Đại Hải tướng quân chắc chắn thủ vững trong đó.” Có người hét lớn.

“Anh em rút lui, chớ hàng, bọn Ngô không tha cho anh em ta đâu.” Vừa nói, viên đô trưởng vừa rút mũi đao khỏi ngực tên lính Minh, mặc cho máu tươi bắn đầy mặt.

“Anh em chạy đi, tôi ở đây chặn cho anh em, tôi chán cái cảnh chạy như chó có nhà tang này rồi.” Một lính Việt mắt hằng lên lửa đỏ, ngọn giáo phá không, đâm thẳng vào khiên của tên lính Minh đối diện.

“Hự….chết thì chết, chết cũng phải kéo một thằng theo.” Y bị một tên lính Minh khác đâm đao vào bụng, mũi đao xuyên cả ra sau, y biết mình không qua khỏi rồi, ném bỏ ngọn giáo, rút ra con dao găm, mặc đao sắc găm ở bụng, cứ thế mà lao vào ôm lấy tên lính kia, đâm liên hồi vào cổ hắn, mãu tươi nhuộm đầy tay y. Tên lính Minh không thể tin nổi, mồm mấy máy như muốn nói gì nhưng máu tươi cứ ồng ộc chảy ra.

“Hahaha, chết đi thằng Ngô.” Y cười dài, hàm răng đen nhiễm sắc đỏ của máu trông càng quỷ dị, không khác gì lệ quỷ, bọn lính Minh xung quanh nhìn thấy mà rợn cả người. Y cười rồì nhắm mắt lại, cơ thể sà vào lòng đất mẹ.

Cảnh như vậy diễn ra trên khắp chiến trường, có binh lính rút đi, càng nhiều người ở lại chiến đấu, họ chán cái cảnh thua trận, chạy khắp hang cùng ngõ hẻm rồi. Họ xác định sẽ không sống qua đêm nay, cứ thể mà lao vào quân Minh, quyết kéo đôi ba thằng cùng xuống địa ngục. Có như thế mới thỏa cái trí làm trai, mới không nhục dòng máu tiên rồng trong huyết quản này.

Chính những người lính ở lại chiến đấu đã chặn được truy quân của giặc Ngô, giúp cho Hồ Quý Ly thành công trốn chạy, cũng giúp cho rất nhiều đồng đội thoát đi. Quân Ngô khiếp vía trước tinh thần chiến đấu điên cuồng của những người lính Việt, nếu những người lính này được tướng tài lãnh đạo thì người Ngô còn lâu mới đánh được đến đây. Quân Minh bất chấp tất cả, hỏa khí, cung tiễn bắn như không tiếc tiền….chỉ mong diệt nhóm ai binh này. Khi người lính cuối cùng ngã xuống thì bình minh cũng lên, ánh nắng đầu tiên chiếu xuống doanh địa khắp nơi là xác người, xác ngựa, khói lửa mù mịt như không muốn cho nắng xuyên qua…..không khí tràn ngập mùi máu tươi, mùi thịt, mùi vải cháy khét, hòa cùng mùi thuốc súng.

“Mẹ kiếp, tốn cả vạn quân mà không bắt được vua man.” Tên tướng Minh mặt mũi âm trầm nhìn bãi chiến trường.

“Báo cho đại soái, vua man xổng rồi, chúng ta cần tăng binh truy đuổi, tốt nhất là kỵ binh. Bờ biển cũng cần thủy quân đi tuần, phòng vua man chạy ra biển.” Y nói với tên lính liên lạc bên cạnh.

“RÕ!!!” tên lính lĩnh mệnh, quay ngựa chạy đi.

“Gom xác lại thiêu đi, tên nào chưa chết bồi cho hắn thêm một nhát.” Tướng Minh mất kiên nhẫn phất tay, quay về soái trướng nghỉ ngơi, cả đêm tập kích hắn không ngủ nghỉ gì, cứ tưởng ngon ăn ai dè xôi hỏng bỏng không.

Hồ Quý Ly cùng tàn binh phá vây mà chạy, bao nhiêu binh lính, quan lại, hoàng thân quốc thích do đêm đen mà chạy lạc gần hết. Quy Ly mang theo số ít bộ hạ chạy đến Kỳ La thuộc Tân Bình, có bô lão nói rằng đất này không lành, không nên ở, Hồ Quý Ly tức quá bèn chém chết ông lão.

Ngày 5 tháng 5 âm lịch, quân Minh đánh vào cửa biển Kỳ La (huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh ngày nay). Hàng tướng người Việt là Nguyễn Đại bắt được Hữu Tướng quốc Hồ Quý Tỳ (em Thượng hoàng Quý Ly).

Ngày 11 âm lịch (16 tháng 6), quân Minh đánh vào Vĩnh Ninh. Kỵ binh quân Minh đi kín mặt đất, quyết bắt giết vua Hồ, dù đám cấm vệ, tử sĩ ra sức bảo vệ thì cũng không thể chống lại số địch quá đông và thiện chiến, đuổi giết đến ghềnh Chẩy Chẩy thì tướng Minh Vương Sài Hồ bắt được Hồ Quý Ly. Bao cấm quân, tử sĩ theo cùng đều chết sạch, ấy vậy mà thượng hoàng họ Hồ không thể chết đứng còn hơn sống qùy, khi xưa vua Nam Tống – Tống Thiếu Đế mới 13 tuổi, nước mất nhà tan, giặc Nguyên truy đến đường cùng, mang theo trung thần cùng hơn 1300 thành viên hoàng tộc trầm mình xuống biển, quyết giữ cái uy cuối cùng của bậc đế vương. Ấy vậy mà họ Hồ….tự xưng thuộc dòng Ngu, Thuấn lại không bằng được.

Hồ Nguyên Trừng rút chạy ra cửa biển Kỳ La, mưu theo đường biển rút vào Thuận Hóa cũng bị Lý Bân xuất lĩnh thủy quân quân Minh bắt được. Ngày 12 âm lịch (17 tháng 6), bộ tướng của Mạc Thúy là Nguyễn Như Khanh bắt được Hồ Hán Thương và Thái tử Hồ Nhuế ở núi Cao Vọng (Kỳ Anh, Hà Tĩnh). Đến lúc này, hoàng tộc họ Hồ, vua, thượng hoàng, thân vương, thái tử đều bị quân Minh bắt giữ. Quân Minh chỉ cần đánh dẹp hết những phần lãnh thổ còn lại của Đại Ngu nữa là ổn, chỉ còn đại tướng Vũ Đại Hải trấn thủ biên cương phía Nam là còn mấy cân mấy lượng, đáng để quân Minh điều động đại quân tiến đánh. Số còn lại sớm đã có ý hàng.

Các quan lại rút chạy theo thì sớm đã trốn trốn, chết chết, Hồ Đỗ, Phạm Lục Tài, Nguyễn Ngạn Quang, Đoàn Bồng đều bị bắt cả. Còn các viên quan Trần Nhật Chiêu, Nguyễn Phi Khanh, Nguyễn Cẩn, Đỗ Mãn đều đã đầu hàng từ trước. Duy có Hành khiển Tham tri chính sự Ngô Miễn, Trực trưởng Kiều Biểu không chịu nổi cảnh vua tôi đớn hèn hàng giặc mà nhảy xuống nước tự sát.

Khi Miễn chết, vợ ông là Nguyễn thị ngửa mặt lên trời than rằng: « Chồng ta thờ chúa, một đời ăn lộc, ngày nay giữ tiết nghĩa mà chết, thế là chết xứng đáng,còn oán hận gì nữa? Nếu thiếp muốn sống cho qua ngày, chẳng lẽ lại không còn chỗ đến nữa hay sao ? Nhưng đạo chồng, ơn vua, một chốc mà phụ bạc thì thiếp không nỡ nào! Chi bằng, xin theo nhau! » Nói xong cũng nhảy xuống nước chết. Nhà Hồ đến đây thất bại và chấm dứt triều đại của mình.

Than thay họ Hồ trị quốc, vua quan, dân chúng không đồng lòng mà bại trước giặc Ngô. Vua không giữ được khí tiết của bậc đế vương, quan, tướng thì không đủ trung thành….khi xưa quan quân, nhà Nam Tống chết theo vua đến hơn mười vạn người, xác chết ngập cả Nhai Sơn hải…..đến họ Hồ nước Đại Ngu thì…than thay…âu cũng là vua nào thì tôi đấy.

Đất Việt nay chỉ còn phương Nam. Phương Nam – Vũ Đại Hải tướng quân liệu có thể xoay chuyển càn khôn, cứu lại đất nước.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.