Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hủy diệt Đồ Bàn

Tiểu thuyết gốc · 2207 chữ

Khi hai quân Chiêm Vạn Xuân còn đang chém giết nhau chưa phân thắng bại thì trên sông Côn, con sông lớn cấp nước chính cho thành Đồ Bàn, một hạm đội khổng lồ xuất hiện. Đây chính là hải quân của Vạn Xuân, sau khi bảo vệ cho bộ binh đổ bộ ở Thị Nại thì ngược dòng sông Côn đi lên, áp sát thành Đồ Bàn, đây cũng là tuyến đường mà thủy quân Đại Việt ưa thích mỗi lần tiến đánh Chiêm Thành.

Hàng chục chiến thuyền phủ kín mặt sông, dễ thấy nhất là những chiếc thuyền buồm lớn mang hơi hướng chiến thuyền man of war, dài hàng chục mét, tiếp đó là những chiếc quy thuyền nhỏ hơn, giáp bọc kín mít, chuyên dùng cho cận chiến và đánh trên sông. Từ các lỗ châu mai, họng pháo đen thùi lùi chĩa ra ngoài đầy uy hiếp. Dù theo gió tiến đến nhưng hai bên thân thuyền, hàng trăm mái chèo vươn ra, bên dưới dân phu ra sức chèo hòng đẩy nhanh tốc độ.

“Pháo thủ chuẩn bị, thành Đồ Bàn đã ngay trước mắt” Đô đốc Vũ hạ lệnh, hắn là chỉ huy của hạm đội Đông Hải Vạn Xuân.

“Rõ!”

“Nối trống, ra cờ lệnh, cả hạm đội chuẩn bị.” lính liên lạc hét lớn.

“Tùng tùng tùng tùng” Chiêng trống vang lên từng hồi thúc dục, trên đài cao quan sát, hoa tiêu vung vẩy cờ lệnh màu xanh.

Các chiến thuyền khác điều chỉnh tốc độ, pháo được đẩy ra, thông lòng, thêm thuốc súng, sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào.

“Cẩn thận! Cẩn thận! Đây là đạn nổ, vớ vẩn cái là cả bọn toi đấy.” một lão binh lên tiếng nhắc nhở hai tên tân binh kệ lệ ôm thùng đạn pháo.

“Anh yên tâm, bọn em biết uy lực của món này, nào dám lơ là.” Một tên lính mới đáp, hắn còn rất trẻ, cỡ 18 19 tuổi mà thôi, phục vụ trên tàu chưa được bao lâu.

“Anh em cứ hết sức cẩn thận, không sợ nhất vạn, chi sợ vạn nhất.”

‘Món đạn nổ này tạc không biết bao nhiêu lần rồi, anh em cẩn thận.” một tên lão binh khác nói, bọn hắn phục vụ lâu, càng rõ ràng sức tàn phá cũng như sự nguy hiểm của món đạn nổ này.

Thời này súng thần công còn sơ khai, đa phần bắn đạn đúc bằng sắt, gang hay đá mài, đánh xong trận còn có thể nhặt về dùng tiếp được. Đạn nổ là thứ gì đó rất mới và nguy hiểm, Đại Hải dù đến từ tương lai cũng không rõ nguyên lý ra sao, chỉ mang máng là có thể nhồi thuốc nổ vào rồi dùng dây cháy chậm, hay phương pháp kích nổ do va đập,….dù gì đi nữa thì đều rất nguy hiểm. Vạn Xuân bỏ ra số tiền lớn, chết không ít thuật sĩ, thợ thủ công mới có thể làm ra món đạn nổ sơ khai này.

“Điều chỉnh họng súng, nhằm thẳng thành Đồ Bàn, khoảng cách 1,5 km.” Đô đốc Vũ ra lệnh.

Các pháo thủ nhanh chóng chạy đến vị trí, dùng thước đo độ tính góc bắn sao cho hợp lý, đạt tiêu chuẩn. Đây là tiến bộ rất lớn của Vạn Xuân, hiện tại, dù pháo thủ Đại Ngu hay Đại Minh thì đều dùng kinh nghiệm để xác định góc bắn và tính độ dài là chính, và để pháo thủ có thể bắn chuẩn thì cần đến cả chục năm kinh nghiệm, rất dài và khó đào tạo. Pháo thủ Vạn Xuân thì khác, có kiến thức nền về toán học, vật lý, súng thần công lại được quy định nghiêm ngặt về cỡ lòng, liều phóng, cách điều chỉnh nên việc chọn góc bắn, phạm vi bắn dễ dàng hơn rất nhiều và tinh chuẩn hơn nhiều lần so với đối thủ đương thời.

“Pháo binh chuẩn bị sẵn sàng.” Lính liên lạc báo.

“Bắn!”

“BẮN!”

“ẦM ẦM ẦM!” Hàng trăm đại pháo cùng bắn, thanh thế như thần phạt, chim thú sung quanh hoảng sợ bay nháo nhác, xa xa phía Đồ Bàn, người đi đường cũng giật nảy mình thất kinh, thầm nghĩ trời quang mây tạnh sao tự dưng lại có sấm, tâm thần không yên. Mặt sông lúc này, sau đợt pháo đầu tiên, sương khói thuốc súng nổi lên bốc phía, dày nặng hơn cả sương mù.

“Bắn tự do. Cứ nhằm vào Đồ Bàn mà bắn.” đô đốc Vũ lạnh lùng ra lệnh.

“ẦM ẦM ẦM” hết đợt này tới đợt khác, đại pháo quân Vạn Xuân gầm vang, đạn đá xé gió, nhằm thẳng Đồ Bàn mà đến.

Sau tiếng đợt pháo đầu, dân chúng, binh lính Chiêm Thành hoảng hốt, không hiểu chuyện gì xảy ra thì bỗng hàng trăm hàng ngàn viên cầu sắt từ trên trời ập xuống. Đạn va vào tường thành nổ tung, đất đá bay lên mù mịt, rơi xuống phố đánh sập nhà dân, cửa tiệm, tiếng nổ ầm ầm hết đợt này đến đợt khác, khói lửa tận trời. Người đi đường chết chết, chạy chạy nhưng bốn phía đều lửa lửa đạn, không trốn dung thân. Tòa tửu lâu cao lớn ngỡ là nơi tránh nạn tuyệt vời, dính vài phát đạn nổ ầm ầm đổ sập, đè chết không biết bao nhiêu kẻ trốn tránh bên trong.

Những quả đạn xịt dù không nổ nhưng sát thương không hề nhỏ, có kẻ xấu số bị đạn gạt phăng đi một tay, nằm lăn ra đất gào thét thảm thiết nhưng nào ai có thể cứu giúp được. Giữa nhân gian địa ngục này, họ lo thân họ còn không xong. Cả tòa đô thành nay nhốn nháo, hoang tàn, thi thoảng lại có viên đạn rơi xuống, may thì không nổ, nếu mà nổ thì không may rồi, những người xung quanh đều gặp hạn. Dân chúng, binh lính dẫm đạp lên nhau mà chạy, chạy cho nhanh mà thoát khỏi kinh thành, nếu không thì phải vùi thây nơi đây.

Ngoài xa, chiến thuyền quân Vạn Xuân vẫn ầm ầm bắn phá như không có dấu hiệu dừng lại…thời gian dài đằng đẵng, một ngày, một tuần hay một năm, không ai biết, không ai trả lời cho những con người khốn khổ dưới cơn mưa đạn kia. Qua đi một tiếng đồng hồ, đô đốc Vũ mới ra kệnh dừng lại, hạm đổi chỉnh đốn chuẩn bị lui về. Chiến hạm Vạn Xuân từ từ rút đi, để lại cả một khoảng sông tràn đầy khói trắng nửa ngày chưa tan.

Nửa ngày qua đi, hạm đội Vạn Xuân ngừng bắn rút đi lâu rồi mà không khí trong thành Đồ Bàn vẫn đầy hoảng loạn. Khắp nơi là cảnh đổ nát thê lương, nhà cháy, người chết đâu đâu cũng có, những kẻ bị thương bất lực nằm trên vũng máu rên la, cầu cứu, thi thoảng lại có một ngôi nhà đổ sụp xuống, bụi bay mù mịt, binh lính, bình dân may mắn còn sống hớt hải chạy đi tìm nước cứu hỏa,….những nơi chưa bị pháo kích, già trẻ dắt díu nhau chạy trốn khỏi kinh thành, nơi đây đã không còn an toàn nữa rồi, quyền quý soi nổi thu dọn đồ đạc, tài sản nên đường, họ sợ quân địch đến công thành, đến lúc đó muốn chạy cũng không kịp nữa rồi. Thương nhân Chiêm Thành, lái buôn các nước nghệt mặt nhìn cơ ngơi của mình ầm ầm đổ sập, khóc không ra nước mắt, sinh ra thời loạn, họ không phải chưa gặp trận công thành nào nhưng chưa từng có thảm cảnh như vậy, một cọng lông của địch nhân chưa thấy mà kinh thành đã bị đánh phá tan hoang như thần phạt….địch mạnh như vậy, quốc vương lấy gì mà chống đỡ…Chạy!

Từng đoàn người ngựa nối đuôi nhau chạy ra kinh thành, còn chạy đi đâu thì cũng không ai biết rõ, cứ thoát ra khỏi kinh thành cái đã, phần lớn mọi người đều rút về phía Nam hay phía Tây….phía Đông nghe nói đang xảy ra chiến sự, quốc vương mang chục vạn đại quân đi chống giặc, phía Bắc là Đại Ngu….đi qua sợ lành ít dữ nhiều.

…………..

Quay trở lại tiền tuyến, nơi trận quyết chiến giữa quân Chiêm Thành và Vạn Xuân đang diễn ra. Sau đòn tấn công bất ngờ vào cánh trái của kỵ binh Vạn Xuân, đại quân Chiêm Thành ầm ầm đổ sập, vua Chiêm cùng chúng vương, tướng nhanh chân chạy trốn, chỉ mang theo số ít thân binh tinh nhuệ, còn lại thì phó mặc cho số trời, dự là sau trận đại bại này, không có đôi chục năm, quốc lực Chiêm Thành không khôi phục nổi, kể cả khôi phục cũng không bằng trước được khi có quá nhiều tráng đinh chết trận.

Vua, tướng Chiêm chạy, binh lính làm sao mà có thể dũng cảm chiến đấu cho được, sau phút đầu bỡ ngỡ thì quăng vũ khí chạy hết, kể cả đám giám quân, biết đại thế không ổn cũng cắm đầu mà chạy, không dám dây dưa gì nhiều.

Trận ác chiến khi nào nay đổi thành một bên chạy một bên đuổi, quân Vạn Xuân chịu đựng đã lâu nay thả sức mà truy giết. Quân Chiêm chạy thục mạng, quân Vạn Xuân bám dai hơn cả đỉa, dù binh lính Chiêm Thành có vứt hết binh khí mà chạy cũng không sao mà thoát được, chạy việt dã vũ trang vốn là một môn bắt buộc trong chương trình huấn luyện của Vạn Xuân, thế nên mặc nguyên y giáp truy đuổi tàn binh chỉ là bữa sáng mà thôi.

“Hộc hộc, tao chạy không nổi nữa, chân sắp gãy rồi.” cách chiến trường độ 2km, một tên lính Chiêm vừa lê những bước chân mệt nhọc, thở dốc nói.

“Cố chạy lên nếu mày không muốn chết.” đồng đội của hắn nói, tên kai cũng mệt bở hơi tai rồi, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

“Chạy nữa chắc chết quá, tao sắp thăng rồi.” tên khác đáp, chạy rất lâu rất lâu, rất xa rất xa rồi mà lũ kia vẫn không tha.

“Nhanh cái chân lên, chúng bay muốn chết à, chúng nó sắp đuổi kịp rồi.”

Phía sau bọn chúng là một tiểu đội lính Vạn Xuân bám theo, trên người đều mặc giáp sắt mà chạy vẫn rất khỏe và bền, tấm khiên đeo sau lưng, lai nịt gọn gàng, tay chỉ cầm theo đao đuổi theo.

“Má, dai gì dai dữ vậy, đeo cả đống sắt trên người mà không xi nhê gì, là người hay thú vậy.” một tên lính Chiêm càm ràm.

Chạy thêm khoảng mấy trăm mét nữa, đám lính Chiêm này chạy không nổi, nằm quay đơ ra đất mà hít thở, có mấy tên ôm chân rên la đau đớn, chân chúng bị chuột rút, không chạy nổi, thôi, chết thì chết, chứ cứ người truy ta đuổi thế này thì bọn hắn cũng vỡ tim chết.

Không để chúng đợi bao lâu, chỉ 1 2 phút sau, toán lính Vạn Xuân đã chạy đến, mặt mũi đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại.

“Mấy thằng oắt con này chạy ghê thật, đuổi chúng nó từ nãy giờ bây mới chịu ngừng.” Một lính Vạn Xuân chống đao thở, dù có được luyện tập nhiều thế nào đi chăng nữa, trải qua một trận đánh dài rồi truy đuổi một đường đến đây cũng không dễ chịu gì.

Quân Vạn Xuân vây lại đám lính Chiêm, tay lăm lăm lưỡi gươm.

“Chạy nữa không, thằng nào chạy ông chém chết.” Một tên bực dọc nói.

“Mày nói chúng nó cũng không hiểu, gô cổ lại giải về.” tên khác đáp.

“Mấy anh cho bọn em nghỉ tí, lát nữa bọn em tự đi về cùng.” Một tên lính Chiêm biết tiếng Việt, bằng cái giọng lơ lớ đáp.

“A ha, có thằng biết tiếng Việt này, đỡ phiền. Nhưng mà khôn như mày quê tao đầy, ngoan ngoãn đến đây bọn tao trói tay áp về, láo nháo tao chém chết hết.”

Tên lính Chiêm kia phiên dịch cho đồng bọn, biết không bị giết thì chúng cũng không có ý đồ phản kháng gì, không có sức mà phản kháng….không phải ai cũng làm được chết vinh còn hơn sống nhục, đặc biệt đối với chúng, mấy tên nông dân bị bắt đi lính, cứ sống đã, còn nước còn tát. Nghỉ ngơi mấy phút cho hồi sức, chúng ngoan ngoãn để quân Vạn Xuân trói lại đi về.

Cảnh như vậy diễn ra khắp cả chiến trường, quân Vạn Xuân sau khi thắng cũng không quá mức lạm sát mà tập trung bắt tù binh, đây là quân công, là sức lao động, tốt hơn xác chết rất rất nhiều lần. Bắt chúng nó, ít nhất thì lính Vạn Xuân không phải tự mình đào hố, dọn dẹp chiến trường.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.