Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tân Thành mới

Tiểu thuyết gốc · 2415 chữ

Về nông nghiệp là như vậy, nông dân có đất trồng trọt dù hơi bị hạn chế chút nhưng ít ra cũng có đất, Đại Hải cũng sẽ không tự tiện thu hồi mà phải theo như hợp đồng đã ký kết, thuế nông nghiệp 30%, thế là quá tốt đẹp rồi, tá điền ở Đại Việt chẳng những không có đất mà còn phải trả mức thuế phú đắt đỏ hơn nhiều lần, còn phải chịu sai dịch nặng nề, rồi bị cường hào ác bá, tham quan vô lại sách nhiễu, càng không được mua nhà đẹp giá ưu đãi hay được trả công khi đi phu dịch, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Ở Tân đảo, mọi thứ đều mới, tất cả như một tờ giấy trắng nên Đại Hải mới có thể thỏa sức tô vẽ thực hiện ý tưởng của mình, dân chúng, binh lính trung thành phục tùng, quan lại võ tướng đồng lòng tôn hắn lên làm chủ, quân quyền, chính quyền đều ở trong tay, bảo sao không thực hiện được. Quyền lực lớn nhưng thế cũng rất nguy hiểm, dễ khiến người ta kiêu ngạo, mất đi lý tính, đưa ra quyết định sai lầm, đây là một tệ nạn của chính quyền quân chủ chuyên chế, minh quân còn đỡ chứ bạo quân, hôn quân thì hỏng rồi, chằng mấy chốc mà lầm nước, xây thì khó chứ phá thì dễ lắm……Xây dựng chính quyền sao để cho Tổ quốc trường tồn là một vấn đề phức tạp, cần nghiên cứu sâu mới quyết định được…..

Quay trở lại nói, ý tưởng, hành động của Đại Hải chỉ phù hợp với Tân đảo lúc này thôi, chứ mang ra thực thi ở Đại Việt thì không quá 5 giây sẽ có người đi giết hắn, trực tiếp chạm vào nghịch lân của giai cấp thống trị - địa chủ, quan lại là đất đai, hỏi sao chết nhanh. Đã thế còn dám lấy Việt ngữ ra, chống lại tầng lớp sĩ phu Nho giáo…..chẹp chẹp. gần như cả nước là địch, nguy hiểm vô cùng. Tốt nhất là yên ổn làm ruộng ở Tân đảo đã, bao giờ lớn mạnh mới có thể qua Đại Việt quẩy, quân chưa đến vạn thì đừng nói gì, đắp chăn đi ngủ đi.

Ngoài phát triển mạnh nông nghiệp, cái căn của nền kinh tế, thì thủ công nghiệp, khai thác mỏ cùng buôn bán là không thể bỏ qua nếu muốn xây dựng một nền kinh tế khỏa mạnh, phát triển,….Tân đảo không có gì khác ngoài khoáng sản, hình thành bởi nhiều núi lửa thì ít đi đâu cho được, vàng, đồng, sắt cơ bản là không thiếu, đây lại là những kim loại “mạnh” có thể coi như tiền lưu thông, nói mỏ vàng nhiều như lông trâu thì hơi quá nhưng cũng không ít đi đâu, trữ lượng thứ 2 thế giới sau Nam Phi, đồng nhiều nhất thế giới, ngoài ra thì mỏ sắt, than, lưu huỳnh, niken vô số, Tân đảo – thiên tuyển chi địa, mỗi tội nhiều bão với thiên tai.

Đối với Đại Hải, công chiếm được Tân Đảo là quá hời. Trước mắt Tân đảo đang sử dụng nô lệ từ các cuộc lùng bắt để đào quặng, vàng, đồng, sắt, than và lưu huỳnh đang là những loại được ưu tiên, việc tìm thêm mỏ mới vẫn tiếp tục được tiến hành bởi các thuật sĩ triêu mộ được từ Đại Việt và Trung Nguyên. Vàng, bạc, đồng ngoài một phần dự trữ làm tiền tệ sử dụng thì phần còn lại đều được giao cho thương hội Lạc Hồng đi giao lưu, buôn bán với các nước, tiền phải sinh ra tiền chứ cứ nhét trong kho để làm gì, cho mốc ra à, để lâu khéo còn mất giá.

Các lò luyện thép, xưởng xi măng, rèn liên tục được xây dựng tuy nhiên quy mô không lớn vì thiếu công tượng, Đại Hải vẫn đang tích cực cho mời chào ở khắp nơi, khổ nỗi mấy người có nghề trong tay thì ở quê quán thu nhập cũng không kém, không nhất thiết phải tha hương, cho nên hắn đành mở rộng lượng học đồ từ di dân khỏe mạnh, dân bản xứ không được phép tiếp xúc với “công nghệ cao” như vậy, ít nhất 1 2 đời sau mới có thể, chỉ khi nào họ hoàn toàn nhận đồng, dung hòa vào cộng đồng người Việt thì mới có thể. Công việc nghiên cứu cải tiến lò cao cùng than cốc, thuốc súng cũng không chậm trễ, liên tục tiến hành thực nghiệm, đây có thể coi như chìa khóa sự lớn mạnh của thế lực Đại Hải sau này.

Làm một người hiện đại, đam mê truyện xuyên không, không ít lần yy xuyên về cổ đại làm vương, làm tướng, mấy công thức nước hoa, giấy, xi măng, thủy tinh….Đại Hải làm sao mà không thuộc lòng cho được và sự thật chứng minh, đây chính là cơ may của hắn.

Đại Hải cũng cho tiến hành xây dựng các xưởng gia công giấy, làm đường, thủy tinh…những mặt hàng có giá trị đương thời để buôn bán, hiện nay ngoài da lông, gỗ quý cùng với muối lậu thì đây là hàng hóa buôn bán chính của thương hội Lạc Hồng, đều là những mặt hàng cứng, không bao giờ lo thị trường, luôn luôn hút hàng, là nguồn tiền chính để Đải Hải thực hiện bá nghiệp. Dĩ nhiên, các ngành thủ công khác như gốm sứ, may mặc,…cũng được phát triển nhưng chỉ ở mức độ vừa phải vì hiện tại nhu cầu không lớn, xuất khẩu ở khu vực Á Đông cũng không thuận lợi, vì các nước khác cũng rất phát triển…..

Thủ công nghiệp yêu cầu nhiều người hơn nữa, khốn thay để đảm bảo an ninh lương thực với nền nông nghiệp còn lạc hậu thì Đại Hải không thể dồn quá nhiều dân vào đây được nên phát triền cầm chừng, hắn lại không yên tâm dùng dân bản xứ hay người nước ngoài vào việc quan trọng này nên việc chiêu mộ di dân từ Đại Việt là không thể thiếu và ngày càng khó khăn vì tình hình Đại Việt hiện tại nhìn chung là ổn, lưu dân trở về quê quán, làm lại từ đầu, người phương Đông nói chung hay người Việt nói riêng, không cực chẳng đã mấy ai đã muốn rời xa quê hương….

Ngoài ra việc bảo vệ bí mật thương mại cũng được Đại Hải hết sức chú trọng, bởi không láo ngáo dăm ba tháng nữa thương nhân Tàu moi được bí mật, làm ra hàng hóa cạnh tranh với hắn thì toang. Các xưởng quân sự, dân sự đều được tập chung vào các khu riêng gọi là khu công nghiệp, tường cao hào sâu bao quanh, 24/7 có lính tuần tra, nghiêm mật giám thị, ngoài ra đều sản xuất theo hình thức dây chuyền nên mỗi công nhân chỉ biết được việc của mình mà không biết tất cả….Nhân viên, mật thám của Hắc Thủy cũng được mở rộng, thẩm thấu vào mỗi phân xưởng, hiệu buôn để đảm bảo công tác bảo mật, phản gián….cũng như thẩm thấu vào đoàn buôn nước ngoài để thu thập tình báo….Càng ngày càng cần dùng nhiều người, dù có bao nhiêu đi chăng nữa Đại Hải cũng cảm thấy không đủ….giá như hắn là vua thì tốt rồi.

Khai mỏ phát triển như vũ bảo, luôn luôn thiếu người nên các cuộc lùng bắt gần như là bất tận, liên tục các bộ lạc hủy diệt mang đến lỗi bất an cho cả Tân đảo khiến họ liên hợp lại với nhau chống lại Đại Hải. Nghe bắt nô thì ghê đấy nhưng Đại Hải tự nhận mình vẫn có lương tri, không ác ôn như thực dân phương Tây hay Ả rập, hắn không tận diệt, cũng không giết sạch già yếu mà chỉ giết người phản kháng cùng với lãnh đạo, còn đâu đóng gói mang về hết, nhân lực rất quý giá, người già có thể làm mấy công việc nhẹ như quét tước, nhổ cỏ, trẻ con có thể đồng hóa, mấy năm sau lại là một sức lao động hoặc nguồn mộ lính, trai tráng phụ nữ thì đi hầm mỏ đào quáng hay làm việc ở đồng ruộng, cơm ăn áo mặc vẫn được đảm bảo, thi thoảng cũng phát thưởng, làm tốt thì 5 năm sau tự do, nói viết được tiếng Việt, nhận đồng người Việt sẽ được coi là công dân.

Tại sao lại không cho ăn no mà bắt làm việc nặng, để phòng phản kháng ư?? Không, họ vốn là những bộ lạc rời rạc, thậm chí ngôn ngữ còn khác nhau, tiền đề để đoàn kết phản kháng gần như không có, thức ăn Đại Hải cung cấp khéo còn tốt hơn hồi họ ở bộ lạc ấy chứ, xưa săn bắn hái lượm bữa đói bữa no, làm việc thì chưa chắc đã nhẹ nhàng hơn bao nhiêu…..Có thể ý nghĩ của Đại Hải hắn có phần ngây thơ nhưng hắn cảm thấy thế là tốt, ít nhất lương tâm không cắn rứt và có lợi cho việc đồng hóa.

………..

Quay trở lại với Đại Hải, hắn vừa xuống thuyền, ngay lập tức đến quân doanh, đây mới là căn cơ của hắn, thời loạn thế, việc nắm giữ một lực lượng quân sự là hết sức quan trọng, là cơ sở để hắn có thể tự bảo vệ cũng như khuếch trương.

Quân doanh là một trong những “kỳ quan” của Tân đảo, xây dựng tại ví trí hiểm yếu, có tầm quan trọng về chiến lược, gần cảng, cũng gần Tân thành, sẵn sàng tung quân giải quyết mọi rắc rối hay bạo loạn. Trước khi đến quân doanh là vùng trống, khoảng 2km không cây cối, bình thường đây có thể coi là bãi luyện quân hay tập hợp, đảm bảo từ quân doanh nhìn ra có tầm nhìn trống trải, không để trường hợp kẻ địch tiếp cận mà biết quá chậm…..Quân doanh được bao quanh bởi hào rộng 3 mét, sâu 3 mét, cắm đầy cọc nhọn, tiếp đến là bức tường lùn cao khoảng 3 mét rộng 2 mét bằng đất, sau đó là lớp tường thành cao 10m xây bằng đá cùng bê tông, hết sức rắn chắc, xây theo hình thành Vauban, dễ thủ khó công, tất nhiên Đại Hải không phải kiến trúc sư chuyên nghiệp nên hắn chỉ biết phần da lông bên ngoài, còn thâm ảo hơn thì hắn cũng không biết, tạm tạm chắp vá là được rồi. Bên trong là từng dãy ký túc 3 tầng xây bằng bê tông cố thép hết sức ngay ngắn, kho lương, kho vũ khí, nhà ăn, khu sinh hoạt, huấn luyện đầy đủ cả, sức chứa tối đa lên tối 1 vạn quân, nhưng hiện tại cả Tân đảo mới có 4000 quân nên còn rộng rãi chán.

Bên ngoài cửa Đông quân doanh, 3000 binh lính quân dung chỉnh tề, nắm chặt binh khí đứng nghiêm như những pho tượng, chờ đợi sự kiểm duyệt của chủ soái, tướng quân Đại Hải. Từ xa, đoàn kỵ binh chạy chậm đến, cờ xí dợp trời. Phạm Văn Võ dẫn đầu các quan quân chỉ huy, đứng trước đội hình, hét lớn.

“NGHIÊM. BÊN PHẢI, CHÀO.”

“XOẠCH.” Binh lính, quan quân đứng thắp tắp, mặt đánh qua phải đón chào tướng quân đến, cách chào này hoàn toàn khác biệt với các kiểu chào đương thời, đương nhiên rồi, đây là điều lệnh Đại Hải nhập lậu từ hiện đại tới.

Đại Hải cưỡi ngựa đến gần đội hình 20m dừng lại xuống ngựa, chỉnh sửa quân dung, bước đi mạnh mẽ, uy nghiêm tiến đến, phía sau kỵ binh im lặng ghìm ngựa, nghiêm túc dõi theo. Phía đối diện, Phạm Văn Võ tay nắm chặt chuôi đao, bước cao đi nghiêm tiến đến trước.

« Báo tướng quân, 3000 binh sĩ lưu thủ quân doanh có mặt. »

« Tốt » Đại Hải quay sang đối mặt binh sĩ. « Vạn Xuân, vạn tuế ! »

« VẠN XUÂN ! VẠN TUẾ » 3000 binh sĩ đồng loạt hét lớn. Đại Hải gật đầu, sĩ khí rất tốt.

« Chào anh em binh sĩ, chúng ta vốn dòng giống rồng tiên, đúng lý phải sinh sống nơi đất tổ nhưng nay quê hương loạn lạc, triều đình thối nát, tham quan ô lại hoành hành. Chúng ta cố nén cơn đau vượt biển mà đến Tân đảo, hòng xây dựng nơi đây thành nơi thế ngoại đào viên trong ngày giông bão, đồng thời luyện binh, luyện tướng, tích trữ lương thảo chờ ngày quay về giải phóng đồng bào, để dân ta ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành, để phục hưng đất mẹ. Anh em có sẵn sàng cùng Hải tôi nằm gai nếm mật, đợi ngày thành đại nghiệp không ? »

« SẴN SÀNG !!! » binh sĩ, quan tướng cuồng nhiệt hét lớn, mắt rực lửa. Đời trai loạn thế ai không muôn kiến công lập nghiệp cơ chứ, nghĩ lại cuộc đời trước kia, cùng với cuộc sống bây giờ, không ai muốn để nó mất đi, không ai muốn một lần nữa bị áp bách, bị coi là dơ bẩn, mạng sống không bằng cỏ rác, còn có thể khiến quê hương trở nên tốt đẹp hơn, để đồng bào có cơm ăn áo mặc, học hành, ấy chẳng phải việc nên làm ư, vì tình yêu quê hương làng xóm, vì tình đồng bào máu mủ, vì dòng máu tiên rồng trong huyết quản, đó có thể sánh ngang với việc làm của bậc thánh nhân, lưu danh sử sách muôn đời, hỏi ai không muốn cơ chứ.

« Tốt lắm, cảm ơn anh em nguyện đồng cam cộng khổ. Vạn Xuân vạn tuế ! »

« VẠN XUÂN VẠN TUẾ !!!! » tiếng hét đến tận mây xanh, xa xa ngoài bến cảng vẫn còn vang vọng, thương nhân, thợ thồ bỏ xuống tay công việc mà ngó qua.

(hahaha, viết mấy phần này hơi sượng)

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.