Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoành Sơn quan

Tiểu thuyết gốc · 2759 chữ

Đại quân chầm chậm tiến về phía trước, kéo theo sau là dải bụi mù trải dài cả dặm. 3000 quân cùng hơn 2 vạn dân chúng, số lượng quá đông đảo, không một toán thổ phỉ nào dám manh nha đến cướp bóc chặn đường. Người đông như vậy, mỗi người một bãi nước bọt cũng đủ khiến thổ phỉ chết đuối, chỉ cần đầu óc bình thường không bị ngựa đá thì sẽ không điên cuồng tấn công cướp bóc. Mà nhìn đoàn người này, trừ quân sĩ trông còn có vẻ no đủ, số còn lại là nạn dân, ăn uống còn cần Đại Hải đứng ra cung cấp, có gì quý giá để mà cướp.

Phía xa, một dải núi dài chia cắt đường đi của đại quân. Đây là núi Hoành Sơn, chính là Hoành Sơn quan trong truyền thuyết. “Hoành Sơn nhất đái, khả dĩ dung thân” Nguyễn Bỉnh Khiêm đã cho chúa Nguyễn Hoàng lời khuyên như vậy. Vượt qua Hoành Sơn thì không lo các thế lực chúa Trịnh tiêu diệt. Đối với Đại Hải hắn cũng vậy, vượt qua được Hoành Sơn quan, sức ảnh hưởng từ Thăng Long sẽ giảm xuống, mặt nam sẽ là thiên địa của hắn. Hoành Sơn quan hiểm trở, nếu có trọng quân đóng giữ thì thiên binh thiên tướng cũng khó lòng mà qua được. Không phải tự nhiên mà đây là biên giới ngàn đời giữa Đại Việt và Chăm Pa, hay xa xưa hơn là Lâm Ấp với phần còn lại. Mãi sau này đoàn quân Nam tiến thời nhà Lý mới vượt qua Hoành Sơn, mở đầu quá trình mở rộng xuống phía Nam của Đại Việt.

Đường núi khó khăn hiểm trở, mỗi bước đi mỗi bước cẩn thận, nếu không sẽ táng thân xuống vực sâu. Dưới đáy vực cũng không ít hài cốt của kẻ lữ hành kém may mắn….Vượt qua đoạn đèo mà sau này người ta gọi là Đèo Ngang này, mặt trời dần lặn xuống núi, ánh hoàng hôn nhuộm đẫm cây cối hoa đá, nhìn phần phía Bắc của tổ quốc đang lùi lại phía sau, Đại Hải bỗng ngâm bài thơ nổi tiếng của Bà Huyện Thanh Quan

“Bước đến Đèo Ngang bóng xế tà,

Cỏ cây chen lá, đá chen hoa.

Lom khom dưới núi, tiều vài chú,

Lác đác bên sông, chợ mấy nhà.

Nhớ nước đau lòng, con cuốc cuốc,

Thương nhà mỏi miệng, cái gia gia.

Dừng chân đứng lại, trời, non, nước

Một mảnh tình riêng, ta với ta.”

“Thơ hay, thơ hay.”

“Hay cho câu nhớ nước thương nhà”

Trong đám thân vệ không ít kẻ tài tuấn, có ăn có học hoặc xuất thân quý tộc, danh môn nhưng xuống dốc, hay tình thế bức bách phải tòng quân đánh giặc. Nghe được đầu thơ này của chủ tướng không khỏi cảm thán, chủ tướng quả là văn võ song toàn. Đầu thơ này có thể coi là thiên cổ tuyệt bút.

Nghe được chúng tướng khen ngợi Đại Hải dù da mặt dày cũng cảm thấy mất tự nhiên, đây vốn cũng không phải thơ của hắn. Mặc dù bây giờ Bà Huyện Thanh Quan còn chưa sinh nhưng đạo thơ của người ta, lại hưởng tiếng thơm của người ta thì cũng quá vô sỉ đi.

Vượt qua Hoành Sơn thì cũng sắp đến địa giới Thuận Hoá. Đây là vùng nguy hiểm, binh đao mã lạc liên miên, hàng năm Chiêm quân đều lai phạm cướp bóc, thổ phỉ tù phạm thì nhiều như nấm sau mưa, chưa kể trên núi các tù trưởng dân tộc thiểu số cũng không ăn chay…

“Vũ Tiến, ngươi dẫn 40 thân vệ, chia làm 4 đạo thám thính 20 dặm xung quanh, đề phòng giặc cướp”

“Tuân lệnh tướng quân”

Đại Hải quay đầu sang nói với viên phó tướng của mình, Vũ Tiến, tham quân cũng được gần mười năm, làm người ngay thẳng, không biết luồn cúi cũng không gặp được cấp trên tốt mà mãi không thể thăng tiến, thấy Đại Hải trẻ tuổi có tài, quyết đi theo phò tá, mong ngày kiến công lập nghiệp. Đại Hải rất trọng dụng những người có tài có đức như vậy, lại sẵn sàng đi theo mình ngay từ ngày đầu gian khó nên phong y làm phó tướng, luôn túc trực theo mình.

Qua Đèo Ngang thời tiết như thay đổi hẳn, ít đi cái lạnh miền bắc, nhiều một phần nắng nóng phương nam, may chưa vào hạ nên trời chưa nắng gắt lắm, nếu không hành quân cũng khó khăn…

“Bẩm tướng quân, xung quanh ruộng đồng bỏ hoang nhiều, dân kẻ thì trốn lên núi, kẻ thì bị Chiêm quân bắt đi làm nô, làng mạc điêu linh, trăm dặm mà không có mấy bóng người. E rằng, chinh quân, chinh lương rất khó.”

Vũ Tiến sau mấy canh giờ thám thính quay lại báo rằng. Y biết ở nơi biên ải này khó khăn chồng chất nhưng quả thực không nghĩ bết bát đến nhường này.

“Ngươi chớ lo, chúng ta lần này dẫn theo nhiều người như vậy, không sợ không chinh nổi quân. Chiến loạn vừa qua, đợi răm ba tháng, đại cục ổn định, dân chúng cũng sẽ tự động quay về quê cũ. Rốt cuộc, không đến đường cùng, ai muốn rời đi quê nhà cơ chứ.”

“Tướng quân nói phải, là thuộc hạ nghĩ nhiều. Nhưng thuộc hạ thấy dấu vết Chiêm cùng thổ phỉ hoạt động quanh đây.”

“ Chiêm quân bại trận vừa rút, còn đám tàn quân sót lại không quá đáng lo. Vua Chiêm chết, ta nghĩ mấy năm này Chiêm Thành không đủ sức dấy quân sang đánh, hoạ chăng cũng chỉ là cướp bóc nhỏ lẻ. Đại quân Chiêm Thành chúng ta còn đánh qua, há lại lo sợ lũ tàn quân này”

“Đúng đúng, thuộc hạ quá cả nghĩ rồi. Binh lính của chúng ta đều là lão binh kinh qua trận mạc, trấn áp lũ tàn quân kia không quá lo lắng!”

“Đúng vậy, ta lo là lo lũ thổ phỉ cùng tù trưởng biên giới. Lũ thổ phỉ này, hoạt động lâu năm, lại trốn nơi hoang lĩnh, rất khó tiêu diệt. Không diệt được chúng, dân chúng còn lâu mới yên ổn làm ăn được. Còn mấy tên tù trưởng các tộc lớn ở đây, mấy năm nay triều đình chiến loạn liên miên, ta e lòng chúng cũng rục rịch”

“Chúng ta phải tuyển thêm nhiều quân sao tướng quân?? Thuộc hạ e là khó, trợ cấp và quân lương của triều đình không biết bao giờ mới tới, còn không biết có đủ để mộ thêm quân không.”

“Không cần quá lo lắng mà doạ mình. Nước đến đất đỡ, binh tới tướng ngăn. Ta sẽ có kế để giải quyết cửa ải này. Ngươi trước nghỉ ngơi, rồi cho thân vệ cải trang, đi tìm hiểu kỹ tình báo về lũ phỉ ở đây cùng với các tộc lớn, đặc biệt những tộc nào hợp tác qua với quân Chiêm.”

“Thuộc hạ lĩnh mệnh!”

“Đi, động viên mọi người nhanh bước, Trấn Thuận Hoá không còn xa nữa.”

“RÕ!!!”

Dầm mưa dãi nắng thêm gần tuần lễ nữa đoàn người mới tới được Trấn Thuận Hóa. Không phải là do đường xá quá xa xôi mà chủ yếu là do đường khó đi, dù cho là quan đạo của triều đình cũng không khá hơn mấy….Vũ Đại Hải ngao ngán lắc đầu, đường xá Đại Việt còn quá kém, thành Thăng Long cùng vùng phụ cận còn đỡ chút, còn ở nơi biên ải xa xôi như này, nói là quan đạo chẳng bằng nói là đường mòn, đường đất nhỏ, mưa đến thì lầy lội khó tả, xe bò, xe ngựa khó mà lăn bánh. Đặt ở thời hiện đại, chắc chỉ đường mòn đi rừng, hoặc lên núi cao mới kém vậy, đường đất ra ruộng ở nông thôn còn tốt hơn, chưa kể đến đường bê tông, đường nhựa….Đường khó đi như vậy, hành quân đi lại đã khó khăn, càng đừng nói đến thông thương buôn bán….

“Muốn giàu, trước lo sửa đường”

“Tướng quân nói phải, đường khó đi như vậy, thương đội qua lại cũng khó khăn”

“Vũ Tiến, người biết đường xá bên Tàu như thế nào không?”

“Bên Đại Minh ấy à? Cha thuộc hạ trước cũng theo đoàn sứ thần qua đó, nhìn chung cũng không khác Đại Việt ta là mấy, phủ thành và kinh thành của họ thì khá hơn, có đường gạch xanh nhưng không rộng rãi lắm.”

“Xem ra, khó khăn đợi chúng ta phía trước càng ngày càng nhiều.”

“Biên ải mà tướng quân, à, ở đây cũng là nơi đày tù phạm của triều đình”

“Không phải đuổi hết lên mạn ngược làm khổ sai lấy mỏ ư?”

“Cũng có một bộ phận xung quân ra biên cương, hoặc đầy làm nô lệ xây thành.”

“Là phường cướp giật, trộm cắp hay là…”

“Phường đó thường bị đẩy lên mạn ngược đào mỏ, biên ải thì thường là quan lại sĩ tộc phạm tội, có khi cũng là do bị hại….”

“Thiên hạ loạn lạc mà, không biết còn lại mấy người, cũng không rõ ai là người trung dũng, ai là chân tiểu nhân.”

“Haizzz, loạn lạc, muôn dân khổ nhưng cũng là thời điểm mà võ tướng chúng ta có chỗ đứng”

“ Thời thế tạo anh hùng….”

“Tướng quân nói phải, thời thế tạo anh hùng, nam nhi ai không nghĩ kiến công lập nghiệp.”

“Luyện võ mười mấy năm há chẳng phải để bán cho nhà đế vương, yên tâm đi, đi theo ta, ta có miếng ăn các ngươi cũng không phải chịu đói.”

“ĐA TẠ TƯỚNG QUÂN!”

Chúng tướng sĩ nhất trí hô to, ai mà không muốn theo người có thể dẫn mình đến chỗ cao hơn cơ chứ. Quân tướng muốn kiến công lập nghiệp, rạng rỡ tổ tông, binh sĩ muốn được cơm no áo ấm, có tiền tài lo cho vợ con. Đại Hải tướng quân trẻ tuổi, tương lai sáng lạng, mấy tháng nay, dù quân lương chưa tới nhưng Đại Hải tướng quân không để họ chịu đói, cũng không chậm trễ tiền lương của họ, còn chưa nói đến việc thu lưu nạn dân, miễn phí đồ ăn cho cả vợ con họ nữa….Tất cả đều thấy trong mắt, không ai nói ra nhưng tất cả đều biết mình theo được tướng tốt, độ trung thành từ ấy mà không ngừng tăng cao.

Đại Hải cưỡi ngựa vẩn vơ suy nghĩ…Thời thế tạo anh hùng nhưng mấy ai nhớ anh hùng cũng tạo thời thế...Đàn ông mà, suốt cuộc đời dài rộng, nhất định phải có chỗ đứng và cứng chỗ đó….một trong hai cái thiếu cũng không được. Trước không nói có thể trị quốc bình thiên hạ hay không, nhưng nhất định phải làm cho gia đình yên ấm, thiếu một trong hai yếu tố kia thì sẽ đều không thực hiện được….

Hoàng hôn ngày thứ 5, đoàn người đến thành Thuận Hóa, thủ phủ Trấn Thuận Hóa. Nói là thành thì khả năng không đúng, gọi là trấn cũng cảm thấy miễn cưỡng…..Tòa thành trấn rách nát kia cũng có một lịch sử lâu đời. Trước nhất là trọng trấn nơi biên cương của Lâm Ấp rồi Chiêm Thành, sau đó thì bị quân đội Đại Việt dưới thời nhà Lý vượt Hoành Sơn mà đánh chiếm, mấy năm cuối triều đại, binh đao mã loạn, chiến tranh liên miên lại trở về tay người Chiêm. Sang thời Trần, vua Chiêm cầu hôn công chúa Huyền Trân, lấy châu Ô , Lý (Rí) bao gồm cả tòa thành trấn này làm sính lễ….Nói vua Chiêm “dại gái” cũng không phải, bởi nếu không cầu thân cầu hoà thì không sớm thì muộn, thiết kỵ Đại Việt sẽ lại vượt Hoành Sơn mà chiếm lấy. Phải nhớ lúc đấy Trần triều đang hưng thịnh, thiết kỵ Mông Cổ chinh phục nửa thế giới đến Đại Việt thì đứt vó, Đại Nguyên đế quốc chiếm lĩnh, chỉnh hợp cả Trung Quốc vài lần sang thăm đều để lại mấy chục vạn người. Quốc lực Đại Việt trải qua nhiều năm chiến tranh tuy có chút suy yếu nhưng thế nước đang lên, lại có binh hùng tướng mạnh, thượng hoàng Trần Nhân Tông sang thăm, ở tại cung điện vua Chiêm Thành có 9 tháng rồi về. Nói một cách tự sướng thì Chiêm Thành nếu không cầu thân, xưng thần thì đợi diệt quốc đi!

………

……….

………

Nhưng ai ơi, thế sự vô thường….

Đại Hải sôi sục khi nghĩ đến lịch sử hào hùng của dân tộc rồi lại thở dài thườn thượt. Quân sĩ xung quanh không hiểu gì hết, tướng quân thay đổi sắc mặt có hơi nhanh quá không? Phút trước thì hưng phấn bừng bừng, tinh thần cao vút, phút sau lại ảo não thở dài.

“Chuyện gì vậy tướng quân?”

Vũ Tiến quan tâm mà hỏi rằng, xung quanh binh sĩ đều chú ý sang đây.

Chỉ roi ngựa vào tòa thành trấn cũ nát kia, Đại Hải nói với chúng tướng sĩ.

“Nhìn tòa thành bảo cũ nát kia không, các ngươi biết không….. Đã từng, nó là trọng trấn nơi biên giới của vua Chiêm, thiết kỵ Đại Việt ta vượt Hoành Sơn đến đây, chinh phục nó! Cũng chính nơi đây hàng ngàn hàng vạn binh sĩ Đại Việt tập kết Nam tiến, khai cương thác thổ. Cũng chính nơi đây, hàng ngàn hàng vạn đồng bào ta, dẫn theo gia đình tới sinh sống, khai làng lập ấp….Nơi đây đã từng phồn hoa đến cực điểm, thương nhân Đại Việt, Chiêm Thành rồi Ai Lao, Chân Lạp… qua lại tấp nập, đồng ruộng vạn mẫu, trải dài mãi đến tận chân trời…..”

Quân sĩ như si như say theo lời kể của Đại Hải, tưởng tượng đến những ngày còn thái bình phồn vinh, những ngày mà Đại Việt chưa bị khói lửa chiến tranh bao trùm….một thời thái bình thịnh thế….

“ Nơi đây, vua Duệ Tông họp binh chục vạn mà mưu phá Đồ Bàn, diệt Chiêm Thành….nhưng… thế sự vô thường, vua ta dính mưu gian mà chết trên đất giặc, gian thần hèn nhát không tới cứu giá nhà vua….Để rồi vận nước xuống dốc, Chiêm Thành ngày càng mạnh, quân Chiêm nhiều lần mang đại quân sang xâm phạm, kinh đô thất thủ…..thành Thuận Hóa tan hoang, còn đâu thương nhân tấp nập, hàng hoá nhiều như nước...ruộng tốt vạn mẫu từ lâu đã thành hoang địa, trăm họ ly tán, muôn dân lầm than......”

Đại Hải sục sôi kể lại, đay nghiến khi nhắc đến lũ gian thần bất trung bất nghĩa, vì tư lợi mà hại vua hại nước…..Chúng tướng sĩ như bị mê đi,bị kéo vào lời kể của Đại Hải, lúc hào hùng, lúc bi phẫn, rồi bi thương ai thán….Hơn ai hết,họ đều hiểu nỗi đau giặc dã, quê hương bị quân thù giày xéo….

“Đừng bi quan, đều là sự đã rồi, thời gian không thể bị đảo ngược bị thay đổi...nhưng các ngươi có muốn cùng ta gây dựng lại gia viên, tái hiện lại huy hoàng của Đại Việt ta không??? Thậm chí càng trở lên hùng mạnh! Để con cháu chúng ta được cơm no áo ấm, tương lai sáng lạn, không phải lo họa binh đao, yên vui mà sống hết đời!!!??”

“MUỐNNNNN!!!!!”

Không chỉ binh sĩ mà cả nạn dân đều bị lời Đại hải cảm nhiễm, đều hét lên vang rội, vang vọng góc trời, chim chóc bay tứ tán, mây trời như bị đánh tan đi, ánh hoàng hôn phủ xuống đại địa, như nạm vàng lên những con người đứng thẳng lưng, ưỡn ngực, đầu hướng lên cao này….

“Vậy Hải tôi xin nhờ chư vị rồi”

Đại Hải ngồi trên lưng ngựa, chắp tay nói rằng... ánh hoàng hôn phủ lên giáp mũ hắn, lấp lánh kim quang như thiên tướng trên trời….Hình ảnh này sẽ khắc sâu vào tâm trí những con người đầu tiên theo hắn vào nam mở cõi, được truyền lưu mãi mãi về sau như một giai thoại của cuộc đời hắn….Vị….vĩ đại.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.