Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TIỂU THƯ NGỔ NGÁO

Tiểu thuyết gốc · 962 chữ

Gương mặt cô nàng cau có nhìn chằm chằm vào con hầu, một lúc sau mới hậm hực bỏ đi. Bước tới cánh cửa gỗ vào gian phòng, Diệp Hoa không quên đá vào đó một cái để trút giận. Vì dùng lực hơi mạnh nên ngón chân kêu lên tiếng "rắc" đầy ai oán. Báo hại con hầu Tiểu Thúy bận bịu trăm bề lại phải bỏ dở để chăm bẵm cho cô tiểu thư ương ngạnh. Tiểu Thúy cố nhịn cười hỏi:

- Em mạn phép hỏi cớ gì mà ngón chân của tiểu thư lại ra nông nỗi này ạ?

Diệp Hoa tỏ ra xấu hổ, biết rằng không thể nào nói do bản thân đá vào cửa nên gãy ngón chân được. Nàng xua tay:

- Do lúc nãy ta bất cẩn, không nhìn kỹ đường mà vấp vào bậc thềm thôi, em đừng để tâm.

- Sao thế được chứ! Lão gia hỏi chuyện tiểu thư mà phận hầu như em không biết thì sẽ bị ăn đòn cho xem.

- Ừ, ta hiểu rồi! Không còn việc gì nữa em có thể lui.

- Dạ.

Quay ra khỏi phòng tiểu thư, Tiểu Thúy có phần yên tâm hơn hẳn. Cô nghĩ rằng nếu tiểu thư bị đau chân thì sẽ không thể nào trốn ra khỏi phủ được. Nhưng có lẽ cô hầu không thể ngờ rằng mình đã đánh giá thấp nàng tiểu thư này. Diệp Hoa ngồi thờ thẫn cho đến khi Tiểu Thúy đi khuất thì môi mới nhếch lên nụ cười tinh nghịch. Ánh mắt nàng liền lấy lại vẻ sắc sảo vốn có. Diệp Hoa cúi người xuống tháo phần thuốc đắp quanh ngón chân, rồi dùng thứ thuốc lạ lấy ra từ trong áo đắp lên. Chỉ trong vài cái chớp mắt ngón chân đã trở lại bình thường, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nàng thay bộ y phục mới để nhìn cho giống với các nữ tử bình thường khác. Nhưng dù nàng có đổi y phục bần hàn thế nào cũng khó mà che giấu được nét đẹp ưu tú và sắc sảo ấy. Lúc sau Diệp Hoa bước ra cửa phòng, thập thò nhìn phải nhìn trái như một tên trộm. Thấy không có ai thì liền chạy thật nhanh đến bên bức tường chắn cao. Do từ nhỏ đã được dạy võ nên chỉ cần vận chút khinh công thì nàng đã dễ dàng trèo qua phía bên kia. Bóng dáng cô nàng khuất dần sau hàng xà cừ rồi biến mất.

Mặt trời đứng bóng, phía trước tửu lầu Khúc Hạo là đoàn người ngựa khoảng vài chục người đứng bàn luận gì đó. Lát sau một người thanh niên anh tuấn bước đi trước đám người mới đi theo phía sau. Khí chất từ người thanh niên ấy toát ra vẻ oai nghiêm, vương giả. Không khỏi khiến các mỹ nữ bên trong Khúc Hạo Lâu phải đứng ngồi không yên. Đoàn người bước vào trong thì đã có một người phụ nữ tầm tứ tuần đứng đợi sẵn. Trông thấy thiếu niên mơn mởn thì bà ta vội õng ẹo tiến lại gần. Miệng mời gọi:

- Dung Nương thỉnh an thế tử điện hạ! Mọi thứ đã được sắp xếp như tướng quân dặn dò rồi ạ!

Tay bà ta định chạm vào vai người thanh niên thì bỗng một lưỡi gươm sáng lóa lên, nhanh chóng đặt gọn trên cổ. Cả người bà ta run lẩy bẩy cầu xin:

- Xin điện hạ tha tội! Xin điện hạ tha tội!

Thế tử đang định xử trí Dung Nương như thế nào thì giọng nói ranh mãnh từ một cô gái làm cắt ngang mạch suy tư:

- Một đám đàn ông lại đi ức hiếp một người thân phụ chân yếu tay mềm, thật là đáng xấu hổ quá đi mà!

- Ai!

Giọng vị tướng quân đứng bên cạnh thế tử đầy vẻ hung hãn đe dọa:

- Đắc tội với thế tử Nam Châu ngươi chê bản thân sống chưa đủ lâu hay sao?

Từ trên gác lầu bước ra một cô gái ăn mặc bình thường, nếu không muốn nói là quê mùa. Nhưng lại sở hữu gương mặt của một tuyệt thế mỹ nhân, da trắng như ngọc, tóc đen óng bay nhè nhẹ theo gió. Vẻ nghịch ngợm cùng nhan sắc nghiêng thành này không ai khác, chỉ có thể là vị tiểu thư Vu Gia, Vu Diệp Hoa. Diệp Hoa dùng ánh mắt tinh nghịch nhìn vị tướng quân hồi lâu mới đáp:

- Ở Nam Châu các vị không phải rất tôn sùng sự công minh hay sao? Chắc sẽ không thủ tiêu người hành hiệp trượng nghĩa có phải không?

Tướng quân cứng họng, thầm nghĩ cách để đáp trả con nha đầu ương ngạnh kia.

Thế tử nhìn Diệp Hoa một hồi lại nhếch lên một nụ cười ẩn ý. Ngài hỏi:

- Nè, tiểu nha đầu, liều mạng như vậy không sợ thế tử ta sẽ lấy mạng ngươi hay sao?

Diệp Hoa mặt không đổi sắc, nàng không tỏ ra chút sợ sệt ngược lại còn đắc ý phân trần:

- Tôi chỉ thấy bất bình nên ra tay nghĩa hiệp thôi, còn bây giờ tạm biệt.

Nói rồi Diệp Hoa xoay người chạy về phía sau lưng, một lần nữa lại biến mất trước nhiều con mắt chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

- Có cần bắt ả ta lại không thưa thế tử?

- Không cần đâu, tướng quân đừng quên chúng ta đến đây còn có việc quan trọng hơn phải làm.

- Dạ!

Tuy vậy ánh mắt thế tử vẫn đăm chiêu nhìn về hướng cô gái đứng lúc nãy, dường như có chút ấn tượng gì đó.

- Hoa.

Bạn đang đọc Tài Nữ Lục Châu sáng tác bởi tichthuong_5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tichthuong_5
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.