Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

MẠO PHẠM VƯƠNG ĐẾ

Tiểu thuyết gốc · 883 chữ

Lẻn được ra ngoài, Diệp Hoa mới thở phào nhẹ nhõm:

- May mà bổn tiểu thư nhanh chân, nếu không.

Chưa kịp dứt câu thì có bàn tay to lớn đặt lên vai khiến cả người cô khựng lại như tượng. Chất giọng âm trầm từ một người đàn ông nhẹ nhàng phát ra:

- Nếu không thì sao?

Diệp Hoa lặng im không trả lời câu hỏi, ba hồn bảy phách có lẽ đã chạy hết. Người đàn ông hỏi thêm lần nữa:

- Nếu không thì sao hả...Vu tiểu thư?

Nghe nhắc đến mình, Diệp Hoa chợt bừng tỉnh, vội lách người đứng cách xa tên ở sau lưng một đoạn. Ánh mắt cô nhìn hắn cho chút xa lạ, trong kí ức chưa từng quen biết người này.

- Ngươi là ai?

Hắn ta không vội trả lời, chỉ đưa ra một thanh bảo kiếm sáng loáng ánh vàng. Trên thân thanh kiếm còn hiện bốn chữ "Thiên Châu - Thiên Đạo." Đây là quốc bảo của Lục Châu, chỉ vương đế Thiên Quốc mới giữ vật chí bảo này. Diệp Hoa thoáng kinh ngạc không khép được miệng, thầm nghĩ lần này cuộc đời coi như đã chấm hết. Bỗng người kia cười to khoái chí. Giọng có phần hòa giải:

- Coi tiểu thư cô kìa, làm gì mà căng thẳng vậy chứ? Ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây, chỉ muốn hỏi cô đường đến Vu Gia Trang thôi.

Nội tâm Diệp Hoa gào thét, hỏi đường như thế này lỡ đắc tội thì chẳng phải rơi đầu như chơi hay sao. Cô vội quỳ một chân xuống đất, cuối đầu cất giọng đầy ngượng ngùng:

- Tiểu nữ không biết vương đế vi phục xuất tuần nên có phần mạo phạm. Xin vương đế trách tội!

Người kia vẫn ung dung cười đáp:

- Ta đã nói rồi, ta chỉ đi ngang qua thôi, cô không biết thì không có tội. Miễn lễ!

- Tạ ơn vương đế tha tội!

Diệp Hoa không ngờ cô có thể giữ lại được cái mạng quèn này một cách dễ dàng như vậy. Theo như dân gian truyền tai nhau thì tục lệ ở Thiên Quốc rất tàn nhẫn. Đắc tội với vương đế hay vương tộc thì chỉ có con đường chết luôn rộng mở. Nay cô lại mạo phạm rồi lại được đích thân vương đế miễn tội. Cũng không biết là nên vui hay buồn nữa rồi. Chợt Diệp Hoa nghĩ ra gì đó, liền tỏ ra chút nghi hoặc hỏi:

- Vương đế có thể cho tiểu nữ thắc mắc một chuyện nhỏ này được không?

Gương mặt tỏ ra ngây thơ của Diệp Hoa khiến vương đế bật cười thích thú:

- Không ngờ nha đầu nhà cô lật mặt nhanh vậy đó, cứ gọi ta Tiêu Phong hay Phong ca là được rồi.

- Như vậy có chút không được đâu ạ...

- Cô sợ gì chứ, ta là vương đế, ta nói sao nha đầu cô cứ việc làm theo là được rồi. Ai không vừa lòng thì ta cho người đem chém đầu là xong mà.

- Dạ, nhưng mà vương...À Phong ca có thể trả lời câu hỏi của muội được chưa?

Tay Tiêu Phong đưa đến trước ngực Diệp Hoa khiến cô vội đưa tay che đi, không ngừng lùi lại. Giọng hốt hoảng:

- Huynh đừng có nghĩ mình là vương đế thì có thể động chạm người khác thô bạo như vậy!

Mặt Tiêu Phong vẫn tỏ ra điềm tĩnh không đổi sắc, liền đưa tay thật nhanh kéo mảnh ngọc Diệp Hoa đang đeo trên cổ rồi nói:

- Thứ ta muốn làm là đưa miếng bội này cho cô xem, chẳng phải có chữ Vu trên này hay sao? Nữ nhân quê mùa nhà cô, bổn vương không đếm xỉa tới đâu mà lo.

Diệp Hoa ngượng ngùng giật lại miếng ngọc, cúi thấp người đứng khép nép, thẹn không thể nói nên lời.

- Thôi được rồi, mau dắt bổn vương đến Vu Gia của cô đi. Có việc rất quan trọng ta muốn phó thác cho phụ thân cô đó.

- Là...Là việc gì thế ạ?

- Chút nữa đến nơi tự khắc sẽ biết thôi, thời gian của ta có hạn, mau đi thôi!

- Dạ!

Tiểu thư nhà họ Vu dắt theo một người đàn ông lạ mặt khiến mọi người trong trấn kinh ngạc. Vì hắn che mặt nên không ai có thể nhìn rõ dung mạo ra sao. Có không ít lời bàn tán của đám người xung quanh, đa số là bịa chuyện nói xấu cô. Tiêu Phong vẫn im lặng bước theo bóng dáng cô gái nhỏ. Từ nãy đến giờ anh ta không hề có động thái gì khác, chỉ làm duy nhất một động tác là bước thẳng về phía trước.

Đến trước cổng lớn Vu Gia Trang, lính gác liền nhận ra tiểu thư, vội hỏi:

- Tiểu thư, chẳng phải lão gia đã cấm túc người rồi hay sao? Còn đây là...

Lúc này Tiêu Phong mới cất tiếng giải vây cho cô:

- Mau vào trong báo với Vu Đạt đại nhân, có người từ Thiên Quốc đến thăm.

Đây là mật lệnh mà chỉ người trong cuộc mới hiểu, tên lính liền cúi đầu rồi chạy vào bên trong bẩm báo.

Bạn đang đọc Tài Nữ Lục Châu sáng tác bởi tichthuong_5

Truyện Tài Nữ Lục Châu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tichthuong_5
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.