Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

DIỆP HOA

Tiểu thuyết gốc · 962 chữ

"Kể từ khi Lục Châu hoàn tất việc sáp nhập đầy đủ sáu châu, đến nay đã tròn năm trăm năm. Thiên Châu, là châu mạnh nhất vẫn luôn ở vị thế độc tôn, kiểm soát trật tự của lục châu. Tiên đế Kinh Miên lấy mốc thời gian từ khi sáp nhập Mộc Châu vào ngũ châu, nhằm tính thời gian chung cho toàn bộ quần thể quốc gia. Tuy ngoại xâm rất hiếm khi đá động đến biên cương Lục Châu nhưng bách tính vẫn không thể ăn ngon ngủ yên được ngày nào. Lại nói đầu những năm một trăm tám mươi, một sứ giả từ phương Tây đến thỉnh an tiên đế Thiên Châu. Chuyến đến thăm sẽ không có gì đáng nói nếu sứ giả không dâng lên một vật. Thứ đó là một mảnh gỗ nhỏ, vân đen xen lẫn với một chút màu nâu đất, khi ngửi còn có mùi thơm rất đặc trưng. Theo lời sứ giả thì loại gỗ này được gọi là Kỳ Nam, vô cùng quý hiếm và đắt đỏ. Công dụng điều hòa khí huyết trong cơ thể, chữa được bách bệnh. Tiên đế nghe vậy thì bụng dạ như mở cờ, với tuổi của ông thì rất cần thứ này để kéo dài thọ vận. Kể từ đó người dân khắp nơi trong Lục Châu đều bị gán lên mình một nhiệm vụ khó khăn, đó là tìm Kỳ Nam. Loại gỗ chỉ có ở trong những nơi rừng sâu, nguy hiểm khó lường, tính mạng như đèn treo trước gió. Lâu dần bách tính bất mãn với cách cai trị tàn nhẫn của tiên đế. Họ vùng dậy khởi nghĩa, tuy lực lượng hùng hậu và ý chí sắt đá nhưng đều bị vùi dập, thế lực của Lục Châu thực sự là không thể địch nổi."

- Diệp Hoa! Con lại ngủ gật nữa rồi đó sao?

Giọng người đàn ông âm trầm cất lên với ngữ điệu rất bất lực. Phía đối diện, ở đằng xa khoảng vài bước chân, đang ngồi gục đầu xuống bàn là con gái ông, Diệp Hoa. Nghe tiếng cha gọi thì nàng liền bừng tỉnh dậy, đáp giọng hoảng hốt:

Con, con không có ngủ gật mà!

Diệp Hoa nhìn cha ái ngại, thấy cha khuôn mặt nghiêm nghị nhìn mình thì nàng đánh mắt đi khắp phòng, vờ như mình vô tội. Người đàn ông tên Diệp Vu Đại, là một vị quan nhỏ ở huyện này. Ngoài làm quan, ông còn đích thân mở lớp dạy chữ cho lũ trẻ có ý muốn học. Cho dù có nghịch ngợm như thế nào nhưng khi ngồi nghe Vu Đại giảng giải, những đứa trẻ đều sẽ im lặng, chăm chú lắng nghe. Thứ phát ra từ miệng người thầy không những là con chữ mà còn là vẻ nghiêm khắc trong lời nói. Tuy là vậy nhưng mỗi ngày Vu Đại đều phải lắc đầu thở dài với đại tiểu thư nhà ông. Từ khi sinh ra đã không có mẹ bên cạnh nên Diệp Hoa có phần ương ngạnh, khó bảo. Một phần nữa cũng bởi nàng sở hữu phần tính cách giống hệt cha mình lúc trẻ.

Vu Đạt đến trước mặt con mình rồi ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt Diệp Hoa nói:

- Cha biết phận nữ nhi như con học những thứ sâu xa này có phần không cần thiết. Nhưng nếu không chuẩn bị cho con hành trang vững chắc, sợ mai đây một khi không còn cha bên cạnh bảo vệ, các thế lực bên ngoài kia sẽ làm hại đến con.

Vu Đạt lại thở dài, có lẽ vẫn còn điều gì đó ông không muốn cho Diệp Hoa biết. Nghe cha mình nói hết lời như vậy, Diệp Hoa cũng không muốn làm khó ông nữa, nàng cười tươi đáp:

- Vậy con gái sẽ nghe lời cha, từ giờ sẽ chăm chú lắng nghe hơn!

Vu Đạt mỉm cười nhẹ nhõm, dấu vết tuổi tác trên gương mặt và đôi mắt bắt đầu xô lại. Diệp Hoa thấy vậy thì thấy xót cha, có lẽ nàng đã quá ham vui, chưa từng để ý cha mình có quá nhiều thứ phải gánh vác.

- Hôm nay tới đây thôi, bây giờ cha còn phải đọc qua một số chỉ vụ từ kinh thành đưa đến, mai ta lại học tiếp.

- Dạ, thưa cha.

Ngồi từ sớm đến giờ khiến cơ thể Diệp Hoa có phần ê ẩm, nhất là phần lưng đau mỏi như người già. Nàng lấy tay vỗ vỗ vào lưng mà cảm thán:

- Cứ cái đà này chắc không sớm thì muộn mình cũng thành bà lão mất thôi.

Lát sau nàng thu dọn lại thư phòng rồi cũng nhanh chóng rời đi. Vừa bước tới cửa lớn thì Tiểu Thúy, cô hầu trong phủ vội chặn nàng lại:

- Tiểu thư à, lão gia có lệnh, hôm nay tiểu thư không được ra khỏi phủ!

Thấy vậy Diệp Hoa có phần hụt hẫng, vốn nàng định xuống chợ vì nghe cha nói hôm nay sẽ có thái tử từ Nam Châu đi qua huyện.

- Cô đừng lo, ta chỉ đi một chút là sẽ về thôi mà, chỉ một chút thôi!

Tiểu Thúy vẫn nhất quyết can ngăn, cô biết rất rõ tính cách của đại tiểu thư nhà mình nên không dễ mềm lòng. Huống hồ lão gia lại rất khó tính, nếu không hoàn thành việc được giao thì ông ấy sẽ trách tội rất nặng.

- Không được đâu tiểu thư à! Lỡ chẳng may có chuyện gì xảy ra thì phủ huyện nhỏ bé của chúng ta không gánh nổi đâu! Em cầu xin tiểu thư mà!

Bạn đang đọc Tài Nữ Lục Châu sáng tác bởi tichthuong_5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tichthuong_5
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.