Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

NƯỚC CỜ CUỐI CÙNG

Tiểu thuyết gốc · 966 chữ

Tròn hai ngày, một cái thi thể cháy đen, co quắp nằm bên trong cỗ quan tài, được đoàn kị binh hộ tống cẩn mật đưa về kinh thành. Xem qua nhân diện không thể biết được người này là ai, chỉ biết là một nam nhân. Trước đám quan lại, Trần Danh chỉ tay vào cái xác với giọng bực tức:

- Các người đem cái xác không rõ nhân dạng này về đây để làm gì? Đừng nói với ta đây là hoàng đế hay sao?

Một tên tay chân thân cận của quốc sư đứng cạnh thấy thế bèn châm chọc:

- Đại nhân nóng lòng làm gì chứ, vẫn còn những thứ khác ở phía sau mà. Người đâu, còn không mau vào đây hết vào đi!

Lão ta hô to gọi đám lính bên ngoài vào nội triều, đó là một đám người mặc binh phục Nam Châu, tay cầm theo vài cái rương nhỏ, khệ nệ bước vào. Lát sau một tên trong số đó bước ra, mặt ủ rũ như sắp khóc, quỳ xuống nói với Trần Danh:

- Đại nhân! Hoàng tử đã...

Nghe chưa trọn câu, Trần Danh mặt đỏ bừng vội túm cổ áo tên lính, nghiến răng nói:

- Hoàng tử chết rồi tại sao các ngươi vẫn sống để trở về hả?

- Xin đại nhân nén đau thương, chính hoàng tử đã liều mình mở đường máu để cứu sống chúng thuộc hạ...Ngài...ngài ấy còn nói nếu tất cả đều chết hết ở đó thì Nam Châu sẽ thất thủ!

Trần Danh buông tên lính ra, hắn ôm cổ vì đau, nằm đó thở hổn hển. Ông ta không thể tin được lại có ngày hôm nay, ván cờ này đã lật ngược rồi. Nếu mọi sự chỉ là bịa đặt, Trần Phong vẫn còn sống thì bọn chúng sẽ không dám manh động đến mức báo tin tử là giả. Trừ phi đây là thiên la địa võng được giăng lên từ trước để đưa Trần Phong vào chỗ chết. Chuyện binh biến lẫn nội vụ hoàng cung Nam Châu gần đây Trần Danh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Lần trở về này của hoàng tử nếu không bị giặc hại chết thì cũng bị các vương tử khác ám hại. Cũng bởi tứ hoàng tử được lòng vua Nam Châu nên ngài định rằng sau chiến dịch này sẽ lập Trần Phong làm thế tử. Mà việc này lại gây quá nhiều thị phi, các hoàng tử khác đều đem lòng ganh ghét, số khác lại muốn tìm cách hãm hại. Trong số đó có Trần Sơn, là đại hoàng tử, vốn được định sẵn sẽ trở thành thế tử cho đến khi tứ hoàng tử xuất hiện và phá hết mọi thứ. Hắn ôm hận trong lòng, ngày đêm bày mưu tính kế, ra sức trừ khử Trần Phong để giành lại vương vị của mình. Chiến sự lần này cũng do một tay Trần Sơn cấu kết với vương quốc Đế Uyên, nhằm tạo ra một cuộc binh biến kéo dài, dẫn dụ Trần Phong thúc binh đến trợ chiến.

Cả triều im lặng hồi lâu mới nghe tiếng quốc sư từ xa tiến đến, lão ta làm bộ hoảng hốt, mếu máo đến gần cái xác cháy đen kia rồi khóc lóc:

- Hoàng thượng à! Sao người lại ra nông nỗi này chứ! Chúng thần và con dân Mộc Châu sau này biết phải làm thế nào khi không có người dẫn dắt đây!

Các đại thần phía dưới cũng đồng loạt quỳ rạp lấy tay lau nước mắt theo, riêng Trần Danh thì không thể xem nổi màn ngụy biện này nên đã hậm hực rời đi. Khuất sau bóng lưng vị đại thần là cái nhìn khinh bỉ của quốc sư, khóe môi lão từ khi nào đã không còn giữ được vẻ giả tạo mà cười nhếch lên. Phía Trần Danh quyết định cấp tốc trở về Nam Châu, đây vây cánh của tứ hoàng tử đều không còn, ở lại ông chỉ có con đường chết. Lần trở về này lão sẽ quyết tra rõ mọi chuyện, có cơ hội nhất định sẽ quay lại báo mối thù này.

Đại đô Mộc Châu sáng hôm sau đón một trận mưa tuyết lạnh thấu tâm can. Tuy vậy nội vụ trong triều vẫn không quên tất bật chuẩn bị đại lễ truyền vị. Cảnh huyên náo nơi hoàng cung đã khiến tất thảy đều quên đi sự đau thương của vị hoàng hậu vừa mới xa lìa thế gian. Chỉ riêng con hầu thân cận với nàng vẫn ngày đêm thắp hương, đốt đèn, đều đặn mỗi ngày như thế. Bản thân cô không muốn bỏ Liên Hoa lạnh lẽo, không ai bên cạnh. Cha mất không bao lâu, phu quân thì biệt tăm ở chiến trận, không rõ sống chết ra sao. Bản thân nàng cũng vì bạo bệnh mà đành phải nhắm mắt xuôi tai.

Tiếng trống kèn inh ỏi vang lên như thể chiêu hồn quỷ ma. Vậy là nghi lễ truyền vị đã tiến hành, khởi đầu cho một triều đại mới. Mà ở đó tân vương lại là một tên mưu mô, xảo trá, lòng dạ thâm sâu khó lường.

"Năm đó quốc sư Lâm Vấn Thiên được toàn thể đại thần và bô lão trong nội triều truyền ngôi vương. Chính thức kết thúc hai năm ngắn ngủi trị vì của hoàng đế họ Trần, tên Tiêu Phong.

Bảy năm sau, Lâm Vấn Thiên trúng gió độc không qua khỏi, con trai thứ là Lâm Tử Vinh lên thay cha nối ngôi. Quyền hành tại Mộc Châu cứ thế được truyền thừa suốt nhiều đời họ Lâm đến suốt trăm năm sau."

Bạn đang đọc Tài Nữ Lục Châu sáng tác bởi tichthuong_5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tichthuong_5
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.