Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trời sinh kỳ lạ 1

Phiên bản Dịch · 1112 chữ

Liêu Văn Kiệt không chịu thua, lấy từ trong túi ra một nắm những viên sô cô la, ném xuống chỗ ‘Lý Ngang’, nhưng anh ta không chút sợ hãi, hai viên đều cho vào miệng, nhai rồi nuốt xuống.

“Muốn chết rồi sao, tên này đột nhiên hung dữ như vậy……”

Nơi này không nên ở lại lâu, Liêu Văn Kiệt quyết định thay đổi chiến lược, nhưng nghĩ đến đội trưởng Lư và những người khác còn đang chạy dần dần…….

Quay đầu nhìn lại, hắn suy nghĩ rất nhiều, nhóm người đó đã bỏ chạy từ lâu rồi.

Gàn, lại có người còn chạy nhanh hơn hắn!

Nói hắn không có nghĩa khí đi, chạy trốn mà không quên huynh đệ, kéo cả A Quần chạy.

Vù!

Gió lớn nổi dữ dội, Liêu Văn Kiệt thấy hoa mắt, cửa lớn bị ‘Lý Ngang’ chặn lại, không có lối thoát.

‘Lý Ngang’ nở nụ cười đen tối, rồi nhặt chiếc rìu cứu hỏa lên: “Tiểu tử, cậu hại vợ chồng tôi chết cũng không chung một huyệt, hôm nay cậu sẽ phải trả giá.”

Nói đạo lý với ma cũng vô ích, Liêu Văn Kiệt đã từng thấy qua một lần ở chỗ cụ bà Lý rồi, lần này không định làm việc vô bổ, nheo mắt lại liền muốn nạp tiền cho Thiết bố sam.

Lúc này, sắc mặt Lý Ngang tái mét, mồ hôi nhễ nhại, nằm gục xuống khung cửa.

“A Kiệt, nhanh, ác quỷ đã bị phong ấn trong cơ thể tôi. Cậu mau chóng nhặt rìu cứu hỏa lên, dùng hết sức lực đánh lên đỉnh đầu của tôi.”

Lý Ngang cắn ống tay áo, nhìn Liêu Văn Kiệt do dự không lên, liền thúc giục: “Còn thẫn thờ gì nữa, tôi sắp không khống chế được nữa rồi.”

“Uh, anh đá chiếc rìu qua đây.”

“Chết tiệt, có cần dè chừng như vậy.” Lý Ngang phàn nàn, vẫn đá chiếc rìu cứu hỏa tới trước mặt Liêu Văn Kiệt.

Sau khi làm xong, sắc mặt của anh ta đột nhiên thay đổi, chợt xanh chợt trắng, từng hạt mồ hôi không ngừng tuôn ra.

“Chuyên gia bắt ma, tôi chết thì cậu cũng chết, đừng làm chuyện ngu ngốc……”

“Mau, tôi sắp không khống chế nổi rồi!”

Cùng với sắc mặt thay đổi, Lý Ngang bắt đầu độc thoại tâm thần phân liệt.

“Anh có chuyện gì vậy, để ác ma ám đồng nghĩa với việc tự tìm đến cái chết, tại sao lại tự mình chuốc lấy nhanh vậy?” Liêu Văn Kiệt cầm rìu cứu hỏa lên, làm thử hai động tác, nhưng không lập tức ra tay.

Rõ ràng không thể ra tay.

Chiếc rìu này chém xuống, không chỉ có hồn ma của anh Lý mà Lý Ngang cũng sẽ chết ngay tại chỗ.

Anh ta có chết cũng không thành vấn đề, nhưng Liêu Văn Kiệt không muốn gánh một cái án giết người trên vai.

“Không biết làm sao, bụng của tôi đột nhiên đau quá, nhân lúc không tập trung ý thức bị anh ta nhập vào, hiện tại tôi không có cách nào để đuổi anh ta ra khỏi được, phong ấn trong cơ thể có giới hạn…….”

Lý Ngang cả người run rẩy, lạnh cầm cập nói: “Cậu có thể bớt nói nhảm không, nếu muốn tán gẫu thì đêm hồi hồn tôi sẽ tới tìm cậu.”

Thì ra là thế!

“Cậu kiên nhẫn một chút, tôi có cách để đưa anh ta ra ngoài.”

Liêu Văn Kiệt gật đầu, ném rìu cứu hỏa đi, nắm lấy chân Lý Ngang và kéo vào góc tường văn phòng.

Lồng chó.

Hắn ném Lý Ngang vào lồng, sau khi khóa kỹ thì khoanh chân ngồi trên mặt đất, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt nghiêm nghị.

“Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán……”

Tịnh thiên địa thần chú!

Lý Ngang giãy giụa, hai mắt sáng lên, sớm biết Liêu Văn Kiệt có phương pháp này, anh ta đã không chủ động đòi chết rồi.

Một luồng khí độc từ trong cơ thể tỏa ra, Lý Ngang nghe thấy tiếng của ác ma kêu rên bên tai, khoanh chân ngồi xuống, nín thở tập trung, ý thức một công đôi việc, vừa đè nén đau đớn đang cuồn cuộn không ngưng, vừa áp chế sức phản kháng của ác ma trong cơ thể.

Liêu Văn Kiệt muốn trục xuất hồn ma của anh Lý ra khỏi cơ thể Lý Ngang, nhưng Lý Ngang không nghĩ vậy, anh ta có thể cảm thấy năng lượng của ác ma đang giảm nhanh chóng và nếu tiếp tục với đà này, ác ma sẽ sớm tan thành mây khói.

Trong trường hợp này, tốt hơn là nên giải quyết một lần và mãi mãi, để tránh sau khi trốn thoát anh ta có thể ám lên người khác.

“Chém yêu trói tà, độ quỷ vạn…….”

Liêu Văn Kiệt niệm thần chú, từng chữ vang lên mạnh mẽ, mỗi một âm thốt ra liền huy động được niệm lực bổ sung.

Tịnh thiên địa thần chú được niệm từ miệng hắn ra, như sét đánh đối với ác ma, cả người như thể bị ánh mặt trời thiêu đốt, còn đau đớn hơn cả bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.

“A Kiệt, làm rất tốt, tiếp tục niệm, tôi có thể cảm nhận được anh ta sắp không trụ được nữa rồi.”

“Đại sư bắt ma, xin hãy để cho tôi một con đường sống, tôi cũng chỉ là nhất thời bị quỷ ám…… thả tôi ra, tôi hứa lần sau không dám nữa…… a a a ---”

“Đừng ngốc nữa, anh không có lần sau nữa đâu?”

Hồn ma của anh Lý liều mạng vùng vẫy, Lý Ngang thay đổi sắc mặt, nói chuyện với chính mình, đột nhiên phấn chấn, đột nhiên khẩn cầu, cơ thể càng ngày càng toát ra khí độc.

Dần dần, ác ma vật lộn và yếu đi, sắc mặt kiệt sức của Lý Ngang nở một nụ cười: “A Kiệt, tăng cường sức lực hơn nữa, anh ta sắp không xong rồi.”

“Án hành ngũ nhạc, bát hải tri……tri……”

Liêu Văn Kiệt gục xuống ngồi khoanh chân lại, khuỵu gối trên mặt đất thở hổn hển.

“A Kiệt, cậu đang làm gì vậy, đứng dậy chiến đấu tiếp đi!”

Lý Ngang nở một nụ cười cứng nhắc trên khuôn mặt, khẩn cầu nói với hắn, coi như nghỉ giữa hiệp.

“Không được rồi, niệm lực đã cạn kiệt, tôi phải làm chậm lại, anh kiên trì một chút…… cũng gần tám tiếng rồi.”

Bạn đang đọc Ta Trở Thành Truyền Thuyết Ở Hồng Kông (Bản Dịch) của Phượng Trào Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Miraxi1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.