Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tới gần chút, tôi sẽ nói cho cô đáp án thực sự 2

Phiên bản Dịch · 1114 chữ

Lý Ngang giấu lưỡi rìu ra sau lưng, thân thiện vẫy tay chào ‘A Quần’: “Lại gần chút, ghé tai vào, tôi sẽ chỉ cho mình cô biết bí mật thôi.”

“Không muốn, sau lưng anh giấu thứ gì đó, không thì anh qua đây, tôi cũng có một bí mất muốn nói với anh.” A Quần cười nhếch miệng, hàm răng trắng đều, khóe miệng gần như sắp chạm tới chân tai.

“Nam tử hán đại trượng phu, nói cô lại đây thì cô cứ lại đây.”

“Tôi là con gái, anh phải châm trước chứ……”

“Ở đâu nhiều lời nhảm nhí vậy, cùng tiến lên bắt ả!”

Liêu Văn Kiệt gạt những lời nhảm nhí dài dòng của Lý Ngang qua, cầm lưỡi rìu trong tay, sải bước về phía trước.

Sau đó lại lùi trở lại.

Vì A Quần đang chậm rãi giơ một thanh rìu cứu hỏa từ phía sau, thân rìu đỏ chói cùng với lưỡi rìu sắc bén đầy sức răn đe, khiến người ta không khỏi phải nói chuyện tử tế với cô ta.

“Biết ngay cô không phải là người!”

Lý Ngang khịt mũi lạnh lùng, lấy ra chiếc rìu âm ty sải bước về phía trước.

Không giống như lá gan của Liêu Văn Kiệt, anh ta tiến về phía trước với nét mặt không hề có chút sợ hãi nào.

“Chuyên gia bắt ma, mỗi lần đều là cô ra tay quấy rối……”

Đột nhiên, ‘A Quần’ sắc mặt trắng bệch, nhìn Liêu Văn Kiệt đầy ma mị: “Còn cậu, tiểu tử thối, cậu khiến vợ chồng tôi chia lìa, hôm nay tôi sẽ lấy cái mạng của cậu để đền bù.”

Sinh ly tử biệt có nghĩa gì?

Khi Liêu Văn Kiệt không nói nên lời, Lý Ngang đã đi đến trước mặt ‘A Quần’, cả hai nhìn nhau trong ba giây, đồng thời giơ chiếc rìu trên tay lên và chém về phía cổ của đối phương.

Vèo!

Huh!

Ngay lúc tiếp xúc, Lý Ngang bị một lực cực lớn đánh trúng, thân thể bay ra ngoài không tự chủ được, lướt qua người Liêu Văn Kiệt, đập bể một cái bàn làm việc.

Chiếc rìu trong tay anh ta găm vào giữa cổ và vai của ‘A Quần’, máu loãng phun trào như muốn lấy đi tính mạng.

Trong tiếng hét của 'A Quần’, Lý Ngang cười lên quái gở, đứng dậy rồi như phủi bỏ bụi trên người, đẩy kính râm nói: “Ngu xuẩn, tôi có thần công hộ thể, đao thương bất nhập (lì lợm, bất khả xâm hại), một nhát rìu cũng muốn đả thương tôi sao?”

“!”

Liêu Văn Kiệt choáng váng, Lý Ngang trong nguyên tác bị một nhát chày thủ đánh tan thân thể kim cang bất bại (mình đồng da sắt), cuối cùng chết dưới máy cưa, hắn luôn cho rằng mặt hàng này chỉ là thứ khoác lác ba hoa, nhưng không ngờ rằng là đao thương bất nhập thực sự.

Vậy có vấn đề rồi, cho dù anh ta đao thương bất nhập nhưng tại sao lại bị máy cưa tách làm đôi?

Lẽ nào anh ta cũng chỉ mới nhập môn Thiết bố sam sao?

Suy nghĩ vụt qua,

Liêu Văn Kiệt nhìn thấy ‘A Quần’ lăn lộn vì đau đớn, vội vàng đi tới để đâm thêm một nhát đao.

Hắn bước nhanh tới, đá chiếc rìu cứu hỏa ra xa, sau đó cầm chiếc rìu âm ty trên tay lên, chém liên tiếp vào người ‘A Quần’.

Hiệu quả vượt trội, ‘A Quần’ không ngừng gào thét thảm thiết, giống như người bình thường bị chặt đứt tay chân vậy, không thể ngóc lên được, huống hồ là chạy trốn.

Chỉ là máu chảy ra nhiều hơn chút, văng tung tóe lên toàn thân Liêu Văn Kiệt, nhất là trên mặt, ngũ quan đều nhuốm máu trông rất tàn ác và dữ tợn.

Đương nhiên, đó là ở trong mắt người khác, còn bản thân Liêu Văn Kiệt thì không có cảm giác gì cả.

“Đội trưởng Lư còn thất thần gì nữa, thứ này có gì đáng sợ chứ, cùng tiến lên bắt ả đi!”

Lý Ngang hét lên, bởi vì sự hung tàn của Liêu Văn Kiệt và sự yếu đuối của 'A Quần’ mà nỗi sợ hãi của đội trưởng Lư và những người khác biến mất ngay lập tức.

Một hồn ma yếu ớt như vậy không thể sánh nổi người thường được, bọn họ người đông thế mạnh cũng không có lý do gì để sợ hãi.

Tôi cũng có thể làm được!

Những con chó hoang nhào ra khỏi lồng lao lên, vung vũ khí trong tay đập lên người ‘A Quần’, vì BUFF kích hoạt chế độ bắt nạt kẻ yếu (BUFF: thuật ngữ game, dùng để chỉ sự tăng cường một loại kỹ năng), sức mạnh chiến đấu gấp ba lần trạng thái bình thường, trước khi Liêu Văn Kiệt hoàn toàn hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đám đông bủa quanh rồi.

Ping pong!

Sau hàng loạt cú đánh dữ dội, tiếng kêu thảm thiết trong đám đông đột ngột thay đổi, A Quần ôm đầu van xin: “Đừng đánh, là tôi, đừng đánh nữa.”

“Hừ, đồ ác ma, cô sắp chết tới nơi rồi còn muốn lừa người nữa.”

“Các huynh đệ đừng dừng lại, tiếp tục đánh đi, cô ta đang nói dối đó!”

“……”

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, Liêu Văn Kiệt đột nhiên nhận thấy cảm giác lạnh sau lưng ngày càng mạnh, nghĩ đến khả năng nào đó, khóe mắt giật giật rồi xoay người lại.

“Này này này........”

Trên mặt Lý Ngang không còn chút máu, trắng bệch đáng sợ: “Chuyên gia bắt ma đao thương bất nhập, dựa vào cậu thì còn ai có thể ngăn cản tôi?”

“Mẹ nó, tôi biết ngay tên này không đáng tin cậy.”

Liêu Văn Kiệt bật ra câu chửi thề, giơ tay ném chiếc rìu qua, vũ khí âm ty vốn có lực sát thương cực mạnh đối với ma quỷ lúc này đã mất hết pháp lực, bị ‘Lý Ngang’ thuận tay chụp lấy quăng vào góc tường.

“Tên tiểu tử, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cậu.”

Chụp chiếc rìu quăng đi một cái, ‘Lý Ngang’ không nhịn được ngẩng đầu cười lớn, dựa vào chuyên gia bắt ma mạnh nhất trong ‘cuộc chiến’ này, không chỉ loại bỏ được mối đe dọa duy nhất mà còn có được cơ thể đao thương bất nhập, một công đôi việc, càng nghĩ lại càng hung hăng.

Bạn đang đọc Ta Trở Thành Truyền Thuyết Ở Hồng Kông (Bản Dịch) của Phượng Trào Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Miraxi1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.