Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tới gần chút, tôi sẽ nói cho cô đáp án thực sự 1

Phiên bản Dịch · 1075 chữ

"Im đi, mấy tên khốn mất người, ghét hôi thì nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang ăn sầu riêng đi."

Đội trưởng Lư đỏ mặt vì xấu hổ, trong cái cảm giác xấu hổ đó có ẩn chưa khoái cảm trái ngược với lẽ thường, điều rất cấm kỵ, rất kích khích.

"Làm sao có thể chứ, sầu riêng cũng không biết đánh rắm."

"Vậy thì cậu hãy tưởng tượng mình đang ăn sầu riêng mà Thiết Đảm lại đánh rắm đi!"

"……"

Bởi vì trong không khí có mùi, mọi người lại nhao nhao kêu ca, dưới cái tình hình chó ngáp phải ruồi, cảm giác khủng bố cũng nhạt đi bớt.

Lúc này, bản nhạc nhảy nhẹ nhàng bỗng trở nên vô cùng âm u đáng sợ, mặc dù đã rút phích cắm rồi nó vẫn cứ phát liên tục, tắt thế nào cũng không tắt được.

Đột nhiên chậu hoa LiLy có phản ứng, cái đài hoa từ từ xoay tròn, càng lúc càng nhanh.

"Lý Ngang, tình hình gì thế này?"

Liêu Văn Kiệt quan sát một lúc, nhịn không được lau mồ hôi cho Lily, rồi lại xoay tiếp như phải cất cánh.

"Lily nói với tôi rằng hồn ma của ông Lý đang ở gần đây, nhưng mọi người đừng sợ, vừa rồi mọi người đã làm rất tốt, ông ta không tìm được mục tiêu để ra tay."

Lý Ngang tự lẩm bẩm với Lily trước, sau đó vỗ tay khẳng định: "Đội trưởng Lư, ông cứ tiếp tục, đãi gaiir quyết được con quỷ ở ngoài kia rồi, đêm nay công lao của ông là lớn nhất đấy."

"Không phải chứ, cái này cũng có thể xua đuổi ma quỷ sao..”

Đội trưởng Lư lẩm bẩm, ngồi xổm trên ống nhổ bắt đầu dùng sức, ổn kìm nén đến mức đỏ bừng cả cổ, nhưng lại thả ra được cú rắm nào lớn.

"Không được rồi, tôi không có cảm giác."

Đội trưởng Lư bất lực từ bỏ, ở bên cạnh nói: "Thiết Đảm, đến lượt cậu đi, bình thường vừa bảo cậu đi tuần tra thì cậu liền chạy về phía toilet, hôm nay nếu không làm đầy cái ống nhổ, xem tôi xử lí cậu thế nào.”

"Đội trưởng, đừng đùa nữa. loại chuyện này cũng giống như tình yêu vậy, coi trọng việc thuận theo tự nhiên, cưỡng cầu cũng không được..."

Thiết Đảm lại lắc đầu nguầy nguậy, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Đội trưởng Lư, anh ta vội vàng đứng dậy lục tung trong bàn làm việc, lôi ra một xấp dày cộm Lưu Huyền Đức: "Tôi không giỏi về việc chuyển hướng sự chú ý, nhưng tôi có cách tập trung sự chú ý để làm quên đi sự sợ hãi.”

Như anh ta nói, Thiết Đảm phát Lưu Huyền Đức cho cả vòng, mỗi người ba cuốn mà vẫn còn dư.

"Chậc chậc, thòi đời càng ngày càng bại hoại."

Lý Ngang ôm Lưu Huyền Đức, vừa xem đầy hứng thù vừa phê phán cái xã hội này,

"Quả thật là không xem nổi."

Liêu Văn Kiệt không ngẩng đầu lên, tỏ ý đồng tình.

"Ý tôi là bắt ma, dùng phương pháp này để nâng cao tinh thần, thật là thói đời bại hoại, cậu nghĩ đi đâu vậy?"

"Tôi cũng đang nói tới bắt ma, cảnh tượng này khó coi, cậu nghĩ đi đâu vậy!"

"……"

Tất cả mọi người đều vô cùng chuyện chú, tập trung đọc sách hiền triết, tốc độ quay của Lily dần dần chậm lại, cuối cùng đài hoa hướng về phía đỉnh tòa nhà, hơi hơi nghiêng xuống dưới một chút.

"???"

Liêu Văn Kiệt kinh ngạc nhìn bông hoa Lily đang chỉ vào mình, bên cạnh hắn có [Tịnh thiên địa thần chú], không thể bị ma nhập được.

Vậy thì chỉ có hai khả năng, một là hoa Lily quay đến choáng, hai là…

Liêu Văn Kiệt và Lý Ngang nhìn nhau, đồng thời quay lại nhìn cánh cửa phòng bảo vệ đang đóng chặt, không khí lạnh lẽo đang tràn vào qua khe cửa, ác quỷ đang ở ngoài cửa.

Két-----

Quay tay, cánh cửa phòng bảo vệ từ từ mở ra, tiếng cọ xát sét rỉ khiến người ta ớn lạnh.

Điều kinh ngạc hơn nữa là đèn ở hành lang bên ngoài cửa đều tắt hết tối đen như mực, đưa tay không thể nhìn thấy năm ngón tay được, bóng tối dày đặc giống như chất lỏng có thể tràn vào bất cứ lúc nào.

“Ừng ực!”

Trong phòng đồng loạt vang lên tiếng nuốt nước miếng, đội trưởng Lư và những người khác ném bỏ Lưu Huyền Đức*, nhặt vũ khí và lui vào góc tường, làm sao càng xa cánh cửa càng tốt.

(Lưu Huyền Đức* chỉ sách khiêu dâm)

Nỗi sợ hãi ập đến trong lòng, bầu không khí đẹp đẽ được tạo ra trước đó đã biến mất.

Liêu Văn Kiệt nhặt lưỡi rìu lên, “Tịnh thiên địa thần chú” bảo vệ cơ thể sẽ không thu hút sự quấy rầy của ma quỷ, trong mắt hắn, ánh đèn ngoài cửa sáng rực và chỉ có một bóng người lạ lẫm trong hành lang.

A Quần!

Cô gái này là người đã hấp dẫn Lý Ngang, ngoại trừ vóc dáng mảnh khảnh kỳ lạ thì không có gì đặc biệt.

Gặp phải ma, người càng đông không những không mang lại dũng khí mà còn càng gieo rắc thêm nỗi sợ hãi, nhất là A Quần – một cô gái ý chí không vững vàng mà lại có cái cổ họng lớn không ai sánh nổi.

Một gánh vác hai!

Liêu Văn Kiệt không muốn chuốc thêm phiền phức, để cho đội trưởng Lư tìm cha mẹ của A Quần, dù có chuyện gì xảy ra tối nay, cô ta cũng sẽ không được phép ra ngoài.

Chưa từng nghĩ, rốt cuộc hồn ma của anh Lý vẫn còn đeo bám cô ta.

“Lý Ngang, còn cả mấy người nữa, tại sao lại bị dọa thành như vậy? Là tôi mà!”

A Quần chắp tay sau lưng, lanh lợi chạy vào phòng bảo vệ, nụ cười ngọt ngào đặc biệt đi vào lòng người và hòa vào màn đêm tối như mực.

“Hỏi hay lắm, cô tới gần đây chút, tôi sẽ nói cho cô đáp án thực sự.”

Bạn đang đọc Ta Trở Thành Truyền Thuyết Ở Hồng Kông (Bản Dịch) của Phượng Trào Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Miraxi1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.