Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5: Lạc Trong Rừng Rậm

Tiểu thuyết gốc · 1553 chữ

Lần đầu tiên thấy một con Stegosaurus, Ngư Nhân hoàn toàn bị vẻ ngoài đồ sộ của nó làm cho choáng ngợp.

Trong vô thức, bản năng của nó khiến cho nó tìm một tán cây núp thật kỹ.

Hai con mắt nhìn chăm chú vào Stegosaurus, nhìn những chiếc gai to và sần sùi trên sống lưng nó, Ngư Nhân cảm giác rằng chỉ cần một cái quất đuôi của Stegosaurus, nó khả năng rất lớn sẽ tan xương nát thịt.

Ngư Nhân mặc dù rất không cam lòng Stegosaurus độc chiếm đóa hoa rực rỡ trước mắt nhưng nó đành phải nhẫn nhịn xuống.

Nó không ngốc.

Là sinh mệnh đầu tiên có trí khôn nó không muốn chết một cách lãng xẹt.

Trên đường đi tới đóa hoa, Stegosaurus nhô cái đầu nhỏ với mõm dài và hẹp, lộ ra bộ hàm đầy những chiếc răng nhỏ, sắc nhọn để nghiền nát thực vật, nó tham lam một ngụm nuốt xuống toàn bộ lá cây xung quanh trên đường của nó.

Ngư Nhân nuốt ngụm nước bọt.

Tưởng tượng bản thân nó là những chiếc lá bị Stegosaurus cắn nuốt, nó hai chân không khỏi run rẩy.

Làn gió cuốn theo hương hoa thơm ngất, không chỉ Stegosaurus say mê, Ngư Nhân núp trong tán cây cũng tham lam hít lấy.

Stegosaurus tiến tới đóa hoa, nhưng không ngờ tới nó đã tiến vào cạm bẫy, nó trong mắt toàn là sự say mê mà không biết bản thân đã hãm vào cạm bẫy chết người không lối thoát.

Stegosaurus nhô ra cái mõm dài, khi gần tới mật hoa, bỗng nhiên biến cố xuất hiện khiến cho nó không kịp trở tay.

Chiếc lá sắc nhọn khép lại, giống như một cái bẫy thép, tóm gọn Stegosaurus xấu số.

Những chiếc lá sắc nhọn găm vào da thịt, làn da dày của nó dễ dàng bị đục thủng, cơn đau đớn đột ngột làm cho nó phát ra tiếng gầm rú thảm thiết vang vọng khu rừng.

Ngư Nhân há mồm.

Đóa hoa đó làm sao lại đột nhiên biết ăn thịt Stegosaurus, nó không hiểu thấu, nhưng là chỉ thấy một luồng khí lạnh thổi từ sóng lưng lên.

Ngư Nhân trên trán đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng lại cảm thấy may mắn, nếu không có con Stegosaurus đó, nó có thể đã mắc bẫy, đến chết cũng không biết vì sao chết.

Khi Stegosaurus cố gắng vùng vẫy thoát thân, nhưng là toàn thân cảm thấy uể oải, đầu óc dần mê muội, tầm mắt bỗng tối sầm, lớp mật ngọt thấm vào vết thương mang theo độc tố chết chóc.

Thứ mật ngọt khiến cho nó say mê lúc này lại giết chết nó.

Có lẽ chính nó cũng không nghĩ tới.

Trông thấy Stegosaurus vùng vẫy càng lúc càng ít, tiếng gầm rú cũng càng lúc càng nhỏ, một hồi lâu, nó im bặt, không còn động đậy.

Hiện thực tuyên bố Stegosaurus gục ngã, bị hoa ăn thịt tiêu hóa từ từ.

Ngư Nhân ngồi bệt xuống đất, một sinh vật khổng lồ, nó tưởng rằng sinh vật đáng sợ này chính là bá chủ trong khu rừng, nhưng không ngờ lại dễ dàng bị một đóa hoa nhìn như không có gì nguy hiểm nuốt chửng.

Ngư Nhân cảm giác được sợ hãi.

Mùi máu tanh theo gió lan tỏa trong khu rừng, bên trên tán cây, bên dưới những bụi cây vang lên tiếng côn trùng rả rích, khiến cho bầu không khí có chút ngưng trọng.

Ngư Nhân lặng lẽ dọc theo con đường đã đi tới rời đi.

Một màn vừa nãy khiến cho nó, sinh mệnh có trí tuệ đầu tiên biết sợ hãi.

Đầu tiên là tò mò, sau đó là sợ hãi.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, mặt trời lặng xuống biển.

Khu rừng vốn đã u tối, hiện tại càng thêm mờ mịt.

Ngư Nhân đầu to như cái đấu, nó phát hiện nó đã lạc đường, bởi vì khi tiến vào khu rừng, không để lại dấu vết trên đường.

Trong rừng đâu đâu cũng giống nhau, nhìn qua nhìn lại chỉ toàn là cây cối, Ngư Nhân vốn là dựa theo trí nhớ tìm đường ra, nhưng hiện thực nói cho nó biết.

Nó quá ngây thơ, cũng quá bất cẩn.

Lúc trời còn sáng, ánh sáng mặt trời vốn đã không thể chiếu xuyên các tán cây, hiện tại không có ánh sáng mặt trời, Ngư Nhân thị lực biến thành số không.

Không thể nhìn rõ xung quanh.

Ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng chiếu xuống, Ngư Nhân dựa theo đó thấy được một tình cảnh mà nó không muốn thấy nhất.

Nó đi một vòng trở lại chỗ cũ.

Gay go nhất là mùi máu tanh theo con Stegosaurus gục ngã đã dẫn dụ một đám khủng long ăn thịt khác tới.

Một đám Raptor men theo mùi máu tiến tới, là loài khủng long có khứu giác nhạy bén, mùi máu tanh từ con Stegosaurus không khác nào một cái rada định vị cho bọn nó tìm tới.

Ngư Nhân thấp thỏm.

Nó không chắc rằng đám Raptor này có phát hiện nó hay không.

Nếu bọn Raptor đều bị hoa ăn thịt diệt gọn là tốt nhất, nhưng là chỉ một bông hoa khả năng lớn sẽ không đủ tiêu diệt bọn Raptor.

Quả nhiên, khi một con Raptor bị hoa ăn thịt nuốt chửng, một đám Raptor còn lại thấy đồng bọn lâm vào nguy hiểm, bọn nó nhô ra hàm răng sắc nhọn cùng móng vuốt vồ lấy bông hoa ăn thịt.

Không quá bao lâu, bông hoa ăn thịt bị xé nát thành từng mảnh, trong đó còn có xác con Stegosaurus chưa tiêu hóa hoàn toàn.

Dịch nhầy màu xanh rơi xuống đất bốc lên mùi hôi thối.

Tình huống xấu nhất xảy ra, đám Raptor đã phát hiện ra sự tồn tại của Ngư Nhân.

Trước mặt Ngư Nhân, một đám Raptor trừng cặp mắt to không chớp nhìn vào nó.

Raptor là loài khủng long có tầm nhìn cực tốt ở ban đêm, thân hình Ngư Nhân không một chút che giấu bại lộ trong mắt tụi nó.

Ngư Nhân vắt chân lên cổ chạy trốn.

Tiếng lùm xụp vang lên, mặc kệ là dưới chân truyền tới cảm giác đau đớn, Ngư Nhân không hề muốn dừng lại kiểm tra.

Chạy.

Bản năng thôi thúc nó phải chạy thật nhanh.

Raptor là loài thợ săn hung dữ, chúng là những vận động viên cừ khôi, có thể chạy nhanh, nhảy cao và leo trèo thành thạo.

Rất nhanh khoảng cách giữa Ngư Nhân và đám Raptor bị kéo lại gần.

Ngư Nhân không ngoảnh đầu lại nhìn, nhưng nó chắc chắn phía sau đầu nó là những cái miệng mở toác, lộ ra những cái răng bén nhọn.

Hơi lạnh lướt qua.

Kém chút đám Raptor cắn tới Ngư Nhân, một màn không thể tưởng tượng được diễn ra.

Đám Raptor bị Trần Ý dọa khiếp sợ, Trần Ý toàn thân sáng lên ánh sáng không thể nhìn thẳng, như một vị thần giữa nhân gian.

Trần Ý không thích đám Raptor.

Bề ngoài quá xấu xí, chưa kể hắn cũng không hề thích khủng long.

Quan trọng nhất là, Ngư Nhân là sinh vật do Trần Ý cố tình bồi dưỡng.

“Cút” Trần Ý trừng mắt.

Bão tố không một tiếng động xuất hiện, hàng loạt cơn gió mạnh từ dưới chân hắn bùng phát, những đường rãnh như trâu cày lan rộng trên mặt đất.

Tiếng nói của hắn như là tiếng sấm giữa trời quang.

Đám Raptor hú lên, thân hình mất cân bằng bật ngửa, bọn nó dường như đứng trước sự phẫn nộ của thiên nhiên, thiên nhiên đang đối với bọn nó trừng phạt.

Ngược lại với đám Raptor, Ngư Nhân trông thấy là như thế nào một thân ảnh.

Cao lớn, vĩ đại.

Thần thánh không thể nào tả xiết.

Thần.

Trong đầu nó tự hiện ra danh tính của thân ảnh trước mắt.

Thần sáng tạo ra nó, Thần là toàn trí toàn năng.

Thần là tạo vật chủ, Thần tạo ra thế giới, Thần sáng tạo sinh mệnh.

Tất cả sinh mệnh trên thế gian này là do Thần tạo ra.

Vô giác, Ngư Nhân đối với Trần Ý thực hiện bái lạy, đây là nó đối với Thần bày tỏ sự tôn kính.

Đám Raptor bị dọa chạy, Trần Ý tuy là không ưa thích bọn nó, nhưng là cũng sẽ không giết bọn nó.

Dù là Raptor, dù là Ngư Nhân, tất cả cũng đều là do Trần Ý tạo ra.

Nói cách khác, mặc kệ Raptor hoặc Ngư Nhân, đối với Trần Ý không tồn tại khái niệm sinh vật nào đáng chết, chỉ có đối với một chủng loài tồn tại thiên vị.

Trần Ý có thể tùy thích dùng loại dung mạo nào tồn tại giữa thế gian, nhưng là hắn muốn giữ lại sự thần bí trước mặt Ngư Nhân.

Bởi vì hắn cũng không biết hình dáng của Thần là như thế nào.

Hay là tốt nhất bao phủ dung mạo bằng ánh sáng.

Bạn đang đọc Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc sáng tác bởi vinhtrinh17200
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vinhtrinh17200
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.