Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6: Thần

Tiểu thuyết gốc · 1557 chữ

Đuổi đi đám Raptor.

Trần Ý quay đầu thấy Ngư Nhân hai tay vung vẩy, lúc thì đưa lên cao, lúc ngang lúc dọc.

Nó muốn nói chuyện với hắn.

Nhưng là Ngư Nhân cũng không có ngôn ngữ, nó muốn giao tiếp với Trần Ý, nó lại phát hiện bản thân không tài nào biểu đạt ý nghĩ, kính dâng cho Thần tất cả sự tôn kính.

Ngư Nhân gấp gáp, hai chân bất giác chà đạp mặt đất.

Như vậy là đối với Thần bất kính.

Nghĩ như vậy, Ngư Nhân càng lúc càng gấp.

Trần Ý cảm thấy buồn cười, người khác không hiểu ý nó, nhưng Trần Ý là ai cơ chứ, hắn tại thế giới vĩ mô chính là thần linh.

Đừng nói ngôn ngữ, cho dù thời gian cũng đều nằm trong bàn tay hắn.

“Ta hiểu ý nghĩ của ngươi” Trần Ý dùng thần giao cách cảm với Ngư Nhân.

Có người từng cho rằng, ngôn ngữ chỉ làm mọi thứ trở nên phức tạp, bởi vì ngôn ngữ có thể đẹp đẽ, cũng có thể càng xấu xí.

Đẹp đẽ là vì nó giúp ta bày tỏ sự yêu thương của bản thân đến với đối phương, còn xấu xí là vì nó cũng thể giả tạo ra thứ yêu thương đó làm tổn thương người khác.

Ngôn ngữ có phải hay không là phương pháp biểu đạt ý nghĩ bản thân, còn phải xem người sử dụng nó có thật sự muốn nói ra ý nghĩ chân thật của bản thân.

Và nếu không dùng ngôn ngữ để biểu đạt mà mọi người đều dùng thần giao cách cảm, dùng tâm thức để khiến đối phương hiểu ý bản thân, có lẽ đó lại chính là thứ khiến thế giới trở nên càng tốt đẹp.

Cũng chính như vậy, Trần Ý mới thấy được sự rung động ở tâm thức của Ngư Nhân là như thế nào đơn thuần.

Tâm thức mỗi người vốn như một tờ giấy trắng.

Ở đó không có sự giả dối.

Để Ngư Nhân thuận tiện giao tiếp với hắn, Trần Ý ban cho Ngư Nhân năng lực thần giao cách cảm.

“Thần” Ngư Nhân trong đầu đột nhiên xuất hiện một giọng nói.

Nó vậy mà hiểu được mọi thứ, cứ như rằng nó từ lâu đã nắm giữ thứ ngôn ngữ của Trần Ý.

Nó phát hiện bản thân cũng có thể biểu đạt ý nghĩ qua suy nghĩ.

Từ đầu tiên nó nói ra, chính là Thần.

Biểu đạt trong lòng nó, Thần là tất cả, là tạo vật chủ vĩ đại, là người cứu mạng nó khỏi nanh vuốt đám Raptor.

“Thần…tạ…ơn…Thần..cứu…mạng” Ngư Nhân biểu đạt ý nghĩ.

Vốn là hôm nay đi họp lớp xong, trong lòng Trần Ý có chút man mác buồn, tưởng là nỗi buồn đã lặng xuống.

Nhưng khi cả đám bạn học cùng nhau tiễn Trần Trường Sinh một đoạn đường, tâm khảm hắn lại một lần nữa bị xúc động.

Ta thật ra chưa bao giờ quên ngươi.

Trần Ý buồn bã.

Khi thấy Ngư Nhân vẫn còn cố gắng biểu đạt ý nghĩ bản thân với hắn, Trần Ý nỗi buồn không hiểu thấu nhẹ đi một tia.

Thế giới vĩ mô là Trần Trường Sinh để lại, có lẽ ở trong thế giới này, hắn luôn tồn tại ở trong một ngóc ngách nào đó.

Bóng tối bao trùm vạn vật trong thế giới vĩ mô, khoác lên bầu trời đêm tấm áo nhung đen tuyền.

Màn đêm tĩnh lặng, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích trong gió như bản nhạc du dương của thiên nhiên làm dịu nỗi lòng Trần Ý.

Hắn ngẩng đầu nhìn lấy bầu trời đêm, ánh trăng mỏng manh như sương, nhẹ nhàng len lỏi qua từng kẽ lá, phủ lên vạn vật một màu sắc huyền ảo.

Dưới ánh trăng, cảnh vật trở nên lung linh, mờ ảo như chìm trong một bức tranh thủy mặc.

Những dãy núi nhấp nhô xa xa ẩn hiện trong màn sương giăng giăng, thấp thoáng như những dải lụa mềm mại.

Bầu trời đêm tuy tối nhưng không hề ảm đạm, mà ẩn chứa một vẻ đẹp huyền bí, thơ mộng khiến cho người ta thư thái.

Mặt trăng như viên ngọc in bóng xuống mặt hồ phẳng lặng.

Trần Ý nghĩ.

Mặc dù cảnh vật rất đẹp nhưng đó lại không phải thứ ta mong muốn.

Ta muốn tại trong thế giới tăm tối này xuất hiện một tia sáng dẫn đường.

“Như là trong đêm tối, khi ngươi lạc lối, khi ngươi mịt mù sẽ luôn có một ngôi sao dẫn lối” Trần Ý nhớ tới lời nói của hắn cùng với Trần Trường Sinh.

“Bởi vì đêm tối cho nên mới có ánh sáng”

“Xuất hiện đi, ngôi sao đầu tiên” Trần Ý vung tay, trên bầu trời đêm vốn là chỉ có mặt trăng độc chiếm, nhưng hiện lại xuất hiện thêm một tia sáng, tia sáng đó càng lúc càng rực rỡ, hóa thành một ngôi sao.

Ngư Nhân nhìn một màn như thần tích này, nó âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Bởi vì Thần cảm thấy cô đơn, cho nên Thần mới tạo ra chúng ta.

Bởi vì ta không có ngôn ngữ, cho nên Thần mới ban cho ta năng lực giao tiếp.

Bởi vì đêm tối tĩnh mịch, cho nên Thần mới tạo ra ngôi sao dẫn đường cho vạn vật.

“Ngôi sao này sẽ tên là Trường Sinh” Trần Ý khẽ nói.

“Thần…” Ngư Nhân nghe tới hai chữ Trường Sinh, trong lòng dâng lên ham muốn vô tận, nó cũng muốn cho mình một cái tên.

“Xin…hãy…ban cho ta một cái tên”

Trần Ý ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên có người hướng hắn đưa lên yêu cầu này, đột ngột khiến hắn không biết ban cho Ngư Nhân cái tên gì.

Trông thấy Thần trầm ngâm không lên tiếng, Ngư Nhân tràn ngập buồn bã.

Có lẽ Thần không muốn ban tên cho nó.

Hắn không phải Thần con cưng.

“Ngươi là sinh mệnh có trí tuệ đầu tiên, vậy thì hãy lấy tên Sơ Đại đi” Trần Ý lên tiếng.

“Tạ..ơn…Thần..vĩ..đại.. thần” Ngư Nhân mừng rỡ nói.

Nó đã có tên.

Nó tên là Sơ Đại, Ngư Nhân đầu tiên.

Sơ Đại rất thông minh, về cơ bản Trần Ý nói 1 hắn có thể suy ra 10.

Trần Ý tuy là quyền hành vô hạn nhưng điều đó không đại biểu hắn có trí tuệ như thần linh.

Trần Ý cảm thấy Sơ Đại tồn tại giữa thế giới vĩ mô đầy rẫy sinh vật nguy hiểm như khủng long là rất nguy hiểm, không cẩn thận một bước chính là rơi vào địa ngục.

Nhưng Trần Ý không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cứu giúp Sơ Đại.

Hắn không muốn để Sơ Đại cho rằng Thần trở thành quá dễ dãi.

Bởi vì Thần là không thể hiểu rõ, cho nên Thần mới quyền năng.

“Sơ Đại, để tồn tại ở thế giới này, ngươi còn chưa đủ năng lực, ngươi quá yếu đuối, tại đây, bất kỳ một sinh vật nào cũng đều dễ dàng giết chết ngươi” Trần Ý nói.

Quả thật, nếu không có Trần Ý cứu kịp thời, hiện tại Sơ Đại đã trở thành đồ ăn trong bụng đám Raptor, sau đó thành phân bón cho cây rồi.

“Thần, xin Thần hãy cho Sơ Đại một cơ hội, ta nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của Thần, ta có thể sống sót, vì Thần dâng lên thành kính” Sơ Đại hoảng sợ nói.

Hắn hiểu nhầm thành Trần Ý muốn thu hồi trí tuệ đã ban cho hắn.

Kẻ yếu là không xứng đáng trở thành Thần con cưng.

“Ngươi suy nghĩ nhiều, ta sẽ ban cho ngươi quyền năng để sinh tồn” Trần Ý lên giọng trấn an, hắn đưa tay tới, cả người Sơ Đại không bị khống chế trôi nổi về hướng Trần Ý.

Trần Ý không cho rằng Sơ Đại yếu kém.

Ngược lại hắn còn đối với Sơ Đại đánh giá rất cao, Sơ Đại có trí tuệ vô cùng cao, nếu là ở thế giới của Trần Ý, Sơ Đại rất có thể không cần năng lực vẫn sẽ trở thành một tồn tại nào đó có ảnh hưởng trong xã hội.

Chỉ là tại thế giới còn ở thời kỳ tiền sử này, trí tuệ không là không đủ.

Khi mà sức mạnh vượt xa quá nhiều trí tuệ, trí tuệ sẽ theo không tài nào kịp.

Giống như hiện tại tất cả anh hùng trên Trái Đất gộp lại hiến kế tiêu diệt Trần Ý, hắn cũng không nhướng một cái chân mày.

Đó là do quyền năng của Trần Ý đã vượt xa tất cả.

Đạt tới phạm trù của bầu trời và mặt đất, như một lạch trời xa không thể chạm.

Đương nhiên đó chỉ là trong thế giới vĩ mô.

Nếu Trần Ý tưởng rằng bằng quyền năng ở trong thế giới vĩ mô, mà hắn ảo tưởng đem ra ngoài gây hấn với anh hùng, thì dù mười cái mạng Trần Ý cũng không đủ bồi vào.

Bạn đang đọc Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc sáng tác bởi vinhtrinh17200
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vinhtrinh17200
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.