Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 46: Truy Đuổi

Tiểu thuyết gốc · 1546 chữ

Trần Ý và Triệu Tố Chân núp ở phía xa quan sát, nhìn xuống khung cảnh hỗn loạn.

“Tại thành phố Thần Hỏa, việc sử dụng Air Kit là hợp pháp, nhưng những băng nhóm sử dụng Air Kit thường tạo ra những nguy hiểm to lớn đến cộng đồng người dân, cho nên chính quyền thành phố luôn muốn kiểm soát các băng nhóm Air Kit” Triệu Tố Chân giải thích nói.

Trần Ý gật đầu, ngay lập tức hiểu.

“Nói như vậy, chỉ cần không phải người trong băng nhóm sẽ không sao”

“Chính xác” Triệu Tố Chân hồi đáp.

“Nhưng là không phải bọn hắn đang bắt cả những người chỉ đứng ngoài quan sát cuộc thách đấu sao?” Trần Ý nhìn phía cảnh sát không ngừng dồn khán giả vào chân tường, nói.

“Rất lâu trước kia, hai băng nhóm trong một cuộc thách đấu đã vô tình xảy ra tai nạn chết người, một thành viên đã mất mạng, người đó là em trai của Trương Tạo, viên cảnh sát đang cầm khẩu súng lục, dẫn đến Trương Tạo rất căm thù những băng nhóm Air Kit” Triệu Tố Chân rốt cuộc nói ra.

“Dùng việc công, trả thù việc tư” Trần Ý hiểu ngay.

“Nhưng là cũng nhờ Trương Tạo, các băng nhóm Air Kit đã giảm xuống mức độ gây nguy hiểm cho người dân” Triệu Tố Chân nói thêm.

….

Ba thành viên của Sky Runners chạy ngang qua một hành lang hẹp giữa các tầng bê tông. Họ cố gắng tránh xa Autobot, nhưng đôi mắt đỏ rực của nó nhanh chóng phát hiện ra họ.

Một thành viên của nhóm, bị cánh tay kim loại của Autobot bắt lấy từ phía sau. Hắn vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi sức mạnh khổng lồ của cánh tay kim loại.

Hai thành viên còn lại thấy vậy bỏ mặc hắn, dứt khoát dựa vào lợi thế của Air Kit, nhảy qua các công trình trên cao chạy trốn.

Tuy nhiên, Autobot với đôi mắt đỏ rực và hệ thống dò tìm tiên tiến nhanh chóng khóa mục tiêu. Một cánh tay kim loại vươn ra, nắm lấy hai thành viên giữa không trung, kéo bọn hắn trở lại mặt đất.

Những thành viên còn lại của hai băng nhóm bắt đầu cảm thấy sự tuyệt vọng khi thấy đồng đội bị bắt từng người một.

Tiếng la hét, tiếng gọi tên nhau vang lên trong không gian đầy căng thẳng. Một số cố gắng trốn vào các góc tối, hy vọng không bị phát hiện.

Nhưng Autobot với đôi mắt đỏ rực và hệ thống dò tìm hiện đại không để ai thoát khỏi.

Lồng giam trên lưng Autobot đầy ắp những kẻ chạy trốn, ánh mắt họ ngập tràn sự tuyệt vọng và sợ hãi.

Trương Tạo rút ra khẩu súng đạn cao su từ thắt lưng, nạp đạn một cách nhanh chóng và thành thạo. Khẩu súng đen bóng, ánh lên dưới ánh đèn, tạo ra một cảm giác uy hiếp rõ rệt.

Trương Tạo giơ khẩu súng lên, nhắm vào đám người đang hoảng loạn chạy trốn. Hắn bóp cò, từng viên đạn cao su được bắn ra với tốc độ cực nhanh.

Tiếng nổ nhỏ vang lên liên tiếp, những viên đạn cao su bắn trúng mục tiêu một cách chính xác. Các thành viên của Dragon Fly, đang cố gắng leo lên giàn giáo thì bị một viên đạn bắn trúng lưng, ngã xuống, đau đớn quằn quại.

Một thành viên khác, bị bắn trúng chân khi đang chạy qua hành lang hẹp. Hắn ngã nhào xuống đất, gương mặt méo mó vì đau đớn.

Autobot khổng lồ tiếp tục quét qua không trung, bắt lấy những kẻ chạy trốn bị trúng đạn cao su. Những cánh tay kim loại mạnh mẽ nâng lên và hạ xuống, không để ai thoát khỏi, chỉ thấy cái lồng giam trên lưng nó càng lúc càng nhiều người.

Bọn hắn như những con thỏ con bị bắt nhốt trong lồng.

Trương Tạo tiến tới, ánh mắt lạnh lùng quan sát những kẻ vi phạm nằm trên mặt đất, rên rỉ và cầu xin.

Hắn tiếp tục bắn từng viên đạn cao su vào những kẻ cố gắng đứng dậy hay chạy trốn.

“Ngoan ngoãn nằm im cho ta, chống cự chính là chống đối cảnh sát”

Tiếng đạn cao su va vào da thịt, đám người đau đớn khóc lóc.

“Ta không chạy trốn, tha cho tôi”

“Làm ơn tha cho bọn tôi”

Trương Tạo đứng đó, khẩu súng đạn cao su vẫn trong tay, nhìn vào cảnh tượng trước mặt với vẻ hài lòng.

Bầu không khí yên lặng, chỉ còn lại tiếng rên rỉ đau đớn của những kẻ bị trúng đạn. Trương Tạo chậm rãi đi về phía Autobot, nhìn vào những kẻ bị bắt và nói: "Hôm nay, công lý đã được thực thi"

Trần Ý và Triệu Tố Chân đứng nép mình sau một khối bê tông lớn. Từ đây, bọn hắn có thể nhìn thấy rõ cảnh hỗn loạn diễn ra bên dưới. Tiếng thét và rên rỉ vang lên không ngớt.

Mặc dù đã cách khá xa hiện trường chính, Autobot vẫn dễ dàng cảm nhận được sự hiện diện của hai người.

Những cảm biến nhạy bén của nó quét qua không gian, bắt được các dấu hiệu nhiệt và chuyển động.

Một tiếng "bíp" nhỏ vang lên, báo hiệu cho Trương Tạo rằng có người đang ẩn nấp gần đó.

“Công lý còn chưa được thực thi hoàn tất”

Trương Tạo thổi tan đi làn khói trên nòng súng, nói.

Trần Ý cảm thấy tim mình đập mạnh. Hắn liếc nhìn Triệu Tố Chân, người cũng đang lộ rõ sự lo lắng trên gương mặt.

"Chúng ta phải tìm cách thoát khỏi đây" Trần Ý nói nhỏ, ánh mắt quyết đoán: "Nếu không, chúng ta cũng sẽ bị bắt như những người kia"

Autobot bắt đầu di chuyển về phía bọn hắn, mỗi bước chân nặng nề của nó tạo ra những rung động nhẹ trên mặt đất. Các cánh tay kim loại mạnh mẽ của nó mở rộng, sẵn sàng tóm lấy bất kỳ ai lọt vào tầm ngắm.

"Đi theo ta" Trần Ý thì thầm, dùng năng lực ban linh tính cho đôi Air Kit, động cơ rung động, kéo Triệu Tố Chân chạy dọc theo các lối đi chật hẹp của công trình.

Bọn hắn lách qua những giàn giáo kim loại, leo lên các bậc thang tạm bợ, hy vọng Autobot sẽ mất dấu bọn hắn trong mê cung của cấu trúc chưa hoàn thiện này.

Autobot không dễ dàng bị vứt bỏ. Tín hiệu cảnh báo tiếp tục reo lên, thông báo cho Trương Tạo biết rằng mục tiêu vẫn còn trong phạm vi quét.

Trương Tạo hét lên ra lệnh: "Tăng tốc! Đừng để chúng chạy thoát!"

Phía sau Autobot khổng lồ truy đuổi không dứt, truyền tới cảm giác khiến cho Trần Ý trái tim đập thình thịch.

Mỗi tiếng động nhỏ đều khiến cả hai giật mình. Tiếng kim loại va chạm, tiếng gió rít qua những khe hở của công trình, tất cả đều như tiếng gọi của tử thần.

Trần Ý cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, mỗi lần quay lại nhìn Triệu Tố Chân, hắn thấy nét mặt cô càng lúc càng căng thẳng.

"Chúng ta phải tìm lối thoát nhanh hơn" Trần Ý nghĩ, cố gắng không để nỗi sợ hãi chiếm lấy tâm trí: "Không thể để bị bắt. Không thể để họ bắt được mình"

Bọn hắn băng qua những hành lang tối om, ánh đèn của Autobot xa dần nhưng vẫn là mối đe dọa hiện hữu.

Một tiếng động lớn vang lên, cả bức tường xi măng bị phá hủy, tiếng bước chân nặng nề của Autobot từ bên kia bức tường truyền tới.

Trần Ý kéo tay Triệu Tố Chân, cả hai nấp sau một bức tường xi măng gần đó.

"Im lặng... chúng ta phải im lặng" Hắn thì thầm, cảm nhận từng hơi thở nặng nề của cả hai.

Triệu Tố Chân gật đầu, đôi mắt cô mở to, tập trung vào mỗi tiếng động nhỏ nhất.

Bọn hắn cảm nhận được sự rung động nhẹ của mặt đất dưới chân, những tiếng động cơ rền vang.

Tim Trần Ý đập mạnh hơn, đây là cảm giác khi bị một con Autobot săn đuổi sao?

"Nó thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể chúng ta" Trần Ý nói, mắt đảo quanh tìm kiếm một giải pháp. "Chúng ta cần phải tạo ra một nguồn nhiệt đủ lớn để đánh lừa chúng"

Triệu Tố Chân gật đầu, đôi mắt đảo quanh: "Nhưng làm thế nào? Chúng ta không có nhiều thời gian"

"Ngươi có giấy không? Ta cần vài tờ giấy" Trần Ý đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Hắn quay sang Triệu Tố Chân, tay nhanh chóng cầm lấy những mảnh giấy từ nàng.

"Cho ta mượn những mảnh giấy này" Hắn nói, rồi bắt đầu xé chúng ra thành những mảnh nhỏ hơn.

Triệu Tố Chân không hiểu cử động của hắn.

Bạn đang đọc Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc sáng tác bởi vinhtrinh17200
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vinhtrinh17200
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.