Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 47: Đánh Lừa

Tiểu thuyết gốc · 1572 chữ

Cơ bản sức chiến đấu của Trần Ý không mạnh.

Sức mạnh thể chất hắn cường đại hơn người bình thường một mảng lớn, nhưng không sánh bằng các anh hùng, có siêu năng liên quan chiến đấu.

Còn dựa vào năng lực điểm hóa linh tính, Trần Ý chỉ có thể nhờ nó chiến thắng những tên tội phạm thông thường.

Nếu để Trần Ý dùng năng lực để chiến đấu với những tên tội phạm từng xuất hiện bên trong nhà máy phát điện, hắn sẽ không thể nào có cơ hội chiến thắng, cho dù có, đó chỉ là một 1% nhỏ nhoi.

Chưa kể, một số tên tội phạm có siêu năng còn bị những Autobot hạ gục, Trần Ý không ngu ngốc, chỉ dựa vào việc cứng đối cứng, vượt qua Autobot.

Trần Ý chăm chú nhìn những mảnh giấy trong tay mình, rồi nhanh chóng bắt đầu xé chúng thành những hình dạng nhỏ, kích cỡ bằng nhau. Những con người giấy cỡ bàn tay nhanh chóng hình thành.

Hắn tập trung, cảm nhận từng sợi giấy dưới tay mình, truyền cho chúng một chút sức sống và sự linh hoạt.

Đôi mắt hắn sáng lên khi cảm nhận được từng mảnh giấy kết nối với mình, truyền đạt cho chúng sự sống động và ý thức tạm thời.

"Đi nào, các người bạn nhỏ" Trần Ý thầm thì, thả những con người giấy xuống đất.

Triệu Tố Chân nhìn một màn kỳ diệu này, hai mắt tỏa ra ánh sáng lung linh.

“Năng lực của ngươi thú vị quá” Nàng chân thành nói.

Trần Ý nở nụ cười cứng ngắc, năng lực của ta mà nàng lại nói là thú vị, nghe rất giống như nhìn thấy một món đồ chơi.

Những con người giấy nhỏ nhắn bắt đầu di chuyển, nhảy nhót khắp nơi, tạo ra tiếng động nhẹ nhưng đủ để thu hút sự chú ý của Autobot và Trương Tạo.

“Sột soạt” Âm thanh nhỏ lớn không đồng đều vang lên.

Một con người giấy leo lên giàn giáo, đu người qua những thanh sắt, tạo ra tiếng động khiến Trương Tạo quay đầu lại.

Đột nhiên, mắt hắn bắt gặp một nhóm người giấy lướt nhanh qua góc khuất của công trình.

"Chúng đang chạy kìa!" Trương Tạo hét lên, chỉ huy Autobot đuổi theo.

Hắn lao lên phía trước, tim đập nhanh, cảm nhận rõ ràng dòng adrenaline chảy trong cơ thể.

Bằng!Bằng!Bằng!

Trương Tạo móc ra khẩu súng, ngay lập tức xả loạt đạn về phía phát ra âm thanh.

Autobot, với các cảm biến nhạy bén, ngay lập tức phát hiện ra sự chuyển động. Nó xoay tròn, ánh mắt điện tử quét qua từng góc tối, nhưng chỉ thấy những bóng hình nhỏ nhắn của con người giấy lướt qua.

Một con người giấy khác leo lên bức tường gần đó, giả vờ trượt ngã và rơi xuống, khiến Autobot lập tức tiến đến kiểm tra.

Loạt đạn xả xong, chỉ thấy một con người giấy rách rưới rơi xuống dưới chân, Trương Tạo nắm người giấy lên xem, sắc mặt vô cùng đặc sắc.

Trương Tạo bực bội nhìn những bóng dáng nhỏ bé chạy nhảy khắp nơi.

"Chết tiệt, chúng đang cố đánh lạc hướng chúng ta!" Hắn hét lên, nhưng không thể không theo dõi sự chuyển động của những con người giấy.

Một con người giấy leo lên đỉnh giàn giáo, vẫy vẫy tay như muốn gọi sự chú ý, trước khi nhảy xuống và biến mất.

Trương Tạo hai mắt trừng to nhìn một màn này, một cơn tức giận lan tràn trong lòng.

Nó đang trêu chọc ta.

"Chúng ta không thể để bị lừa bởi mấy mảnh giấy này!" Trương Tạo gầm lên.

Trong khi Autobot và Trương Tạo bận rộn theo dõi những con người giấy, Trần Ý và Triệu Tố Chân nhanh chóng di chuyển qua các hành lang chật hẹp, leo lên các bậc thang tạm bợ.

Bọn hắn chạy qua những giàn giáo kim loại, đôi mắt Trần Ý quét nhanh qua mọi thứ xung quanh.

"Phải có cách nào đó... Phải có thứ gì chúng ta có thể sử dụng" Hắn nghĩ, chỉ với những con người giấy sẽ không thể đánh lừa Autobot được lâu, cần một thứ có thể triệt để cắt đuôi nó.

Bất chợt, Trần Ý nhìn thấy một đống gỗ và các mảnh vật liệu xây dựng. "Chúng ta có thể dùng lửa... nếu đốt chỗ này, nó sẽ tạo ra nhiệt độ lớn hơn, nhiệt độ sẽ làm mù hệ thống cảm nhiệt của Autobot"

Triệu Tố Chân nhanh chóng nhận ra ý định của Trần Ý: "Nhưng làm sao để đốt cháy? Chúng ta không có bật lửa hay thứ gì tương tự"

Trần Ý nhanh chóng suy nghĩ, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy một chiếc hộp chứa các dụng cụ xây dựng.

"Dụng cụ hàn, nếu biết cách chúng ta có thể tạo ra tia lửa từ đó"

Trần Ý nhanh chóng di chuyển tới chiếc hộp, mở ra và tìm kiếm dụng cụ hàn.

Trần Ý cầm lấy chiếc máy hàn, đôi tay linh hoạt phân loại các dụng cụ bên trong, tìm thấy chiếc máy hàn, hắn quay sang nói với Triệu Tố Chân: "Giúp ta giữ chắc, ta sẽ tạo ra lửa"

Triệu Tố Chân cầm chắc chiếc máy, nói: "Được”

Trần Ý bật máy, tạo ra tia lửa và đưa tới đống gỗ. Lửa bắt đầu bùng lên, ánh sáng và nhiệt độ nhanh chóng lan tỏa khắp khu vực.

"Nhanh, chúng ta phải rời khỏi đây trước khi chúng nhận ra"

Phía sau, Autobot dừng lại trước đống lửa, cảm nhận nhiệt độ lớn, nó không thể dùng hệ thống dò nhiệt, phân biệt ra vị trí của hai người Trần Ý.

“Chúng đã thoát” Trương Tạo tức giận, nhưng không thể làm gì khác.

Hắn dừng lại, nhìn những mảnh giấy rơi lả tả xuống đất, cảm giác như mọi công sức của mình đột nhiên tan biến.

"Không thể tin được" Hắn lẩm bẩm, nắm chặt tay thành nắm đấm: "Chúng không thể thoát dễ dàng như vậy"

Trong lòng Trương Tạo, cơn giận dữ trào dâng như một cơn sóng lớn.

"Lũ khốn, các ngươi nghĩ rằng có thể chơi đùa với ta sao?" Hắn thét lên, giọng đầy phẫn nộ.

"Autobot, quay lại! Tìm hết những kẻ còn lại!"

Trương Tạo hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

"Được thôi. Nếu chúng muốn chơi, ta sẽ chơi đến cùng" Hắn nghĩ: "Lần sau, ta sẽ không để chúng thoát"

Tiếng động cơ rền vang, phá tan không khí yên tĩnh của đêm. Ánh sáng đỏ rực từ Autobot chiếu xuyên qua màn đêm, đuổi theo từng bóng người đang chạy trốn.

Trương Tạo đứng trên bãi đất trống trước công trình, tay nắm chặt khẩu súng đạn cao su.

Mỗi viên đạn, mỗi cú bắn, đều mang theo nỗi căm hận mà hắn dồn nén bấy lâu.

"Bọn chúng phải trả giá, từng đứa một!" Trương Tạo nghĩ, ánh mắt như muốn xuyên thủng bóng tối. Hắn giơ súng lên, nhắm vào một nhóm đang cố gắng thoát thân.

"Chạy đi đâu?" Trương Tạo gầm lên, ngón tay siết cò.

Viên đạn cao su bay ra với tốc độ chóng mặt, đập mạnh vào lưng một thanh niên. Tiếng hét vang lên, hòa lẫn trong không khí đặc quánh mùi mồ hôi và sợ hãi. Hắn ngã xuống, đôi mắt mở to trong sự đau đớn.

"Đáng đời... đứa nào cũng phải bị bắt!" Trương Tạo nghĩ, cảm thấy một sự thỏa mãn tăm tối khi nhìn thấy nỗi đau của kẻ khác.

Một cô gái với mái tóc đỏ rực đang cố gắng lẩn tránh.

"Mình phải thoát... không thể để bị bắt!" Nàng nghĩ, đôi mắt hoảng loạn.

Nhưng Trương Tạo đã nhắm thẳng vào cô.

"Mày nghĩ mày có thể thoát sao?" Hắn lẩm bẩm, ngón tay kéo cò.

Viên đạn thứ hai bay ra, đập mạnh vào vai nàng, khiến nàng ngã quỵ. Nước mắt lăn dài trên má nàng.

"Không... không thể..." Nàng nghĩ, cảm thấy mọi hy vọng tan biến.

Trương Tạo tiếp tục tiến tới, đôi mắt lạnh lùng quét qua hiện trường. Hắn nhìn thấy từng khuôn mặt hoảng sợ, từng ánh mắt tuyệt vọng.

"Bọn chúng... tất cả đều phải bị bắt!" Hắn tự nhủ, giơ súng lên một lần nữa.

"Mỗi viên đạn, mỗi cú bắn... đều là sự trả thù cho những gì chúng đã làm"

Trương Tạo cảm nhận từng giây phút, từng khoảnh khắc của sự hỗn loạn.

"Bọn chúng không xứng đáng... chúng phải bị trừng phạt"

Hắn giơ súng lên lần nữa, bắn vào một cô gái đang chạy trốn. Viên đạn đập vào chân cô, khiến cô ngã quỵ, tiếng khóc nức nở vang lên trong đêm.

"Đáng đời... tất cả đều đáng đời"

Hắn tiến tới, ánh mắt không hề dao động.

"Không ai có thể thoát... không ai!" Trương Tạo nghĩ, cảm thấy một sự thỏa mãn tăm tối khi nhìn thấy nỗi đau và sợ hãi của những kẻ khác.

"Mỗi viên đạn, mỗi cú bắn... đều là sự trả thù" Và hắn tiếp tục bắn, không ngừng nghỉ, không chút do dự.

Bạn đang đọc Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc sáng tác bởi vinhtrinh17200
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vinhtrinh17200
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.