Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 38: Vĩ Đại Thần Linh

Tiểu thuyết gốc · 1542 chữ

Chiếc tàu Ngư Tiên lướt qua làn nước biển thẫm đen, mỗi đợt sóng như thì thầm những câu chuyện bi thảm từ quá khứ. Ánh sáng mờ nhạt từ những mặt trời hiếm hoi xuyên qua lớp mây dày, chỉ đủ để làm hiện lên hình dáng của những xác tàu nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Những bộ xương sắt gỉ sét, cột buồm gãy gục, và những mảnh gỗ vỡ vụn trôi dạt không ngừng nghỉ, tạo nên một cảnh tượng tàn khốc và tang thương.

Ngọc Vũ đứng ở mũi tàu, tay nắm chặt lan can. Mắt hắn không rời khỏi viên đá nam châm, như thể nó là ngọn đèn dẫn lối hắn khỏi tâm tình lo sợ. Lòng hắn nặng trĩu, mỗi xác tàu như một lời nhắc nhở về sự mong manh của kiếp người và nguy hiểm rình rập.

Hải Phong, với nụ cười thường trực nay đã biến mất, đứng cạnh Ngọc Vũ. "Ta chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào đáng sợ thế này" Hắn nói, giọng lạc đi: "Bao nhiêu con tàu đã bị nuốt chửng bởi đại dương?"

Thủy Lang, người thủy thủ già, bước tới với vẻ mặt trầm tư.

"Mỗi chiếc tàu là một câu chuyện, một cuộc đời bị cuốn vào lòng biển cả. Có lẽ, không phải tất cả đều bị đắm do bão hay quái vật, mà có khi còn vì sự bất cẩn của con người"

Ngọc Vũ ngẩng lên, ánh mắt đầy suy tư.

"Chúng ta phải cẩn thận hơn”

Mỗi đợt sóng vỗ vào mạn tàu, như tiếng thở dài của những linh hồn đã mất. Không khí trên tàu trở nên căng thẳng, mỗi thủy thủ đều im lặng, mắt dõi theo những xác tàu trôi lềnh bềnh xung quanh. Những câu chuyện hãi hùng về quái vật biển cả và những con tàu biến mất dường như không còn là truyền thuyết xa xôi, mà hiện hữu ngay trước mắt họ.

Hải Phong lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ đen tối. "Khi chuyến hành trình này kết thúc, ta sẽ trở về và mở một quán mực nướng. Sẽ không còn những nguy hiểm, chỉ có niềm vui và thức ăn ngon"

Thủy Lang mỉm cười nhẹ: "Đó là một phương pháp hay. Hãy giữ nó trong lòng, nó sẽ giúp ngươi vượt qua những khoảnh khắc khó khăn"

Côn không nói gì, lẳng lặng nhìn tất cả, hắn so với tất cả mọi người còn hoảng sợ hơn, nhưng là bản tính kiêu ngạo không cho hắn bộc lộ.

Rầm!

Bỗng, mặt nước phía trước bỗng sủi bọt dữ dội, làm chiếc tàu rung lắc mạnh. Tất cả thủy thủ đều lao tới mạn tàu, cố gắng giữ thăng bằng và quan sát. Một cái bóng khổng lồ bên dưới thân tàu, sau đó từ từ trồi lên, tạo nên những đợt sóng lớn.

Ngọc Vũ nhìn chằm chằm vào cái bóng.

"Là một sinh vật khổng lồ sao?" Hắn thì thầm, nỗi sợ hãi hiện rõ trong giọng nói.

Con rùa khổng lồ hiện ra từ lòng biển sâu, bóng dáng to lớn che khuất cả một góc trời. Làn nước xung quanh nó sôi sục, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.

Mắt nó toát lên vẻ dữ tợn và khát máu.

Trông thấy con rùa khổng lồ, tất cả thủy thủ trên tàu Ngư Tiên nội tâm lạnh buốt, bọn hắn đã nghe truyền thuyết về con rùa khổng lồ này.

“Ta không muốn chết” Có người trực tiếp ngồi bệt xuống sàn.

Không ai quản tới hắn, bình thường Côn sẽ trực tiếp quát lên, nhưng hiện tại chính Côn cũng chết lặng.

Đôi mắt trừng to nhìn con quái vật khổng lồ trên mặt nước mênh mông, mồ hôi thi nhau chảy từng giọt hai bên thái dương.

“Các thủy thủ, cùng nhau điều khiển nước tấn công con quái vật!”

Thủy Lang là người hồi phục tinh thần sớm nhất, hắn đứng ở mũi tàu, hô to.

Các Ngư Nhân nghe lệnh, đồng loạt giơ tay lên, điều khiển dòng nước biển. Những cột nước lớn bốc lên từ lòng biển, lao thẳng về phía con rùa.

"Không được sợ hãi! Tất cả cùng nhau!" Ngọc Vũ hét lên, ánh mắt lấp lánh, đôi tay giơ cao, bước chân khiêu động, dẫn dắt các dòng nước mạnh mẽ.

Những dòng nước xoáy khổng lồ xoáy mạnh, tạo nên những đợt sóng lớn, lao vào con rùa như những mũi tên sắc bén.

Nhưng con rùa khổng lồ chỉ cần một cái vẫy đuôi, cả đợt tấn công bị dập tắt. Nó hầu như không cảm nhận được sức mạnh của các ngư nhân, tiếp tục tiến về phía tàu Ngư Tiên.

Làn da cứng như thép của nó chống lại mọi cú đòn tấn công, nước chỉ đơn giản là vỡ ra thành từng mảnh khi va chạm với cơ thể nó.

"Không thể nào! Chúng ta không làm được gì nó!" Một thủy thủ hét lên trong hoảng loạn: "Phải có cách khác, nếu không chúng ta sẽ bị nghiền nát!"

Hải Phong nghiến răng, mồ hôi chảy dài trên trán.

"Không thể từ bỏ! Tiếp tục tấn công! Dùng tất cả sức mạnh của chúng ta!"

Lại một lần nữa, các Ngư Nhân tập trung sức lực, những cột nước mạnh mẽ hơn được triệu hồi, như những ngọn giáo lao thẳng vào con rùa. Nhưng vô ích, mỗi cú tấn công đều bị con rùa phản đòn dễ dàng.

Nó mở miệng, gầm lên một tiếng vang trời, làm cho cả con tàu rung lắc mạnh.

Rầm!Rầm!Rầm!

Cột nước nổ tung, nước rơi lả tả ướt đẫm người đám thủy thủ trên tàu.

Ngọc Vũ cảm thấy sức mạnh của mình đang dần kiệt quệ, nhưng hắn vẫn không chịu bỏ cuộc.

"Chúng ta không thể thất bại... phải có cách nào đó..." Ánh mắt hắn nhìn về phía Côn, người đang đứng trầm mặc ở boong tàu.

“Thuyền trưởng!”

Tất cả thủy thủ trên tàu thét to trong vô vọng.

Bỗng nhiên, trên bầu trời mây đen mịt mờ bị xé ra một cái lỗ to, từ đó ánh nắng mặt trời lan tỏa khắp mặt biển, chiếu sáng từng làn sóng bạc.

Trần Ý xuất hiện trên bầu trời, bóng dáng to lớn và uy nghi, ánh sáng vàng kim bao phủ toàn thân, ánh sáng vàng rực rỡ từ mặt trời phản chiếu qua người hắn, tạo thành một cái áo choàng màu trắng viền vàng thánh khiết.

Áo choàng bay phấp phới, những ngôi sao xa xôi trên trời hóa thành họa tiết lấp lánh ánh kim tuyến đính trên áo choàng, tạo nên một hào quang rực rỡ bao quanh hắn. Một sức mạnh thần thánh khiến thời gian quanh đó như ngừng chuyển động.

Khung cảnh xung quanh trở nên tĩnh lặng, mặt nước lấp lánh ánh sáng như ngọc. Những xác tàu nổi lềnh bềnh trôi xa dần, nhường chỗ cho một vùng biển yên bình. Ánh sáng vàng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, như thể thiên đường đã hiện hữu nơi đây.

Trần Ý đứng trên cao, ánh mắt hắn bao quát toàn cảnh.

Con rùa khổng lồ, một sinh vật hung tàn, giờ đây run rẩy trước sự hiện diện của Trần Ý. Đôi mắt nó mở to, tràn ngập nỗi kinh hãi.

Nhớ lại thân ảnh vĩ đại đã ban cho nó linh tính, nó nhận ra ngay sự uy quyền không thể chống lại của Trần Ý. Nó hạ thấp thân mình xuống, ý định ngụp lặn trở lại dưới làn nước biển xanh thẳm, tránh xa khỏi ánh sáng chói lọi và thần thánh ấy.

Trên boong tàu Ngư Tiên, các Ngư Nhân đứng sững, đôi mắt bọn hắn dõi theo bóng dáng của Trần Ý với sự kinh ngạc và tôn kính.

Cảnh tượng này giống như trong truyền thuyết, khi thần linh xuất hiện cứu rỗi Ngư Nhân Vương Sơ Đại khỏi đám Raptor.

Bọn hắn cảm nhận được sự hiện diện của một quyền năng vô song, trái tim tràn ngập sự cảm kích và lòng thành kính.

Hải Phong là người đầu tiên quỳ xuống, giọng hắn vang lên trong sự tôn kính sâu sắc "Thần linh đã hiện thân để bảo vệ chúng ta. Chúng ta thật may mắn"

Ngọc Vũ, lòng ngập tràn tín ngưỡng với thần linh, cũng quỳ xuống, đôi mắt không rời khỏi Trần Ý: "Ngài đã đến để cứu rỗi chúng ta khỏi nguy hiểm. Chúng ta sẽ an toàn dưới sự che chở của ngài"

Thủy Lang, một người từng trải và luôn thận trọng, giờ đây cũng không thể kiềm chế cảm xúc. Ông quỳ xuống, đôi mắt ánh lên sự kính trọng vô bờ: "Thần linh đã đáp lại lời cầu nguyện của chúng ta. Chúng ta sẽ vượt qua mọi khó khăn và đến được tân lục địa"

Cả đoàn thủy thủ đồng loạt quỳ xuống, đầu cúi thấp, lòng ngập tràn thành kính. Không gian xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng.

Bạn đang đọc Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc sáng tác bởi vinhtrinh17200
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vinhtrinh17200
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.